Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 317: Xe này hình như không chạy được.



Ở phía xa, tên mặt thẹo từ đầu đến giờ vẫn không dám tới gần, dù cho vài tên thuộc hạ của hắn đã lần lượt bỏ mạng, nhưng vẫn thờ ơ như không có gì xảy ra. Tôi vốn tưởng rằng hắn đã khiếp sợ trước sức mạnh của tôi cùng Thanh Xà, không dám tiến lên chịu chết, lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà lại từ trong ngực móc ra một khẩu súng.

Cái này con mẹ nó là chơi xấu rồi.

Mọi người đều cầm đao và dao găm, bạn dựa vào cái gì mà lấy súng ra.

Mặt thẹo không chút biến sắc, giơ tay chĩa họng súng đen ngòm về phía Thanh Xà.

Mà lúc này Thanh Xà vừa mới xoay người lại, vẫn chưa chú ý tới họng súng đang nhắm vào mình ở phía xa kia.

“Mẹ nó, mau tránh ra!"

Tôi nhất thời trong lòng cả kinh, lên tiếng nhắc nhở đồng thời hai chân đột nhiên đạp đất, lao về phía Thanh Xà.

Thanh Xà theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía tôi, lập tức thất thần và cũng không kịp nhận ra đang có chuyện gì xảy ra.

“Bằng!”

Một tiếng súng thật lớn vang vọng giữa không trung, nhất thời khiến cho nhiều chiếc xe trong bãi đỗ xe vang lên tiếng báo động hết sức chói tai, cùng với tiếng thét chói tai và hoảng sợ của người đi đường.

Cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi cũng đã đẩy Thanh Xà ngã xuống đất.

Không biết tôi có phải bị ảo giác hay không, nhưng tôi mơ hồ cảm giác được có một luồng khí nóng lướt qua sau lưng tôi, ngay sau đó cánh cửa một chiếc xe cách đó không xa liền bị đạn bắn ra một cái lỗ nhỏ.

Nguy hiểm thật.

Tôi nhìn lỗ đạn trên cửa xe, trong lòng dâng lên chút sợ hãi.

Thanh Xà bị tôi đè ở dưới thân, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần mới dùng sức đẩy tôi ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Anh định đè tôi như vậy đến khi nào?

“Này, tôi vừa mới cứu cô một mạng đó, cô liền dùng loại thái độ này để đối xử với ân nhân cứu mạng sao?" Tôi bất mãn cúi đầu nhìn cô ấy.

Nhưng quả thực, thân thể mềm mại có lồi có lõm của cô ấy đang bị tôi đè chặt ở phía dưới, vừa rồi quá căng thẳng nên không cảm nhận được gì, lúc này mới phát hiện ra, vóc dáng của người phụ nữ này đúng là đẹp đến mức

nổ tung.

Đặc biệt là hai ngọn núi cao chót vót trước ngực cô nàng, đang dán sát vào ngực tôi, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được sự co dãn kinh người của hai khối thịt trắng

nōn kia.

“Anh nếu vẫn còn muốn sống, vậy thì cứ tiếp tục đề tôi chứ đừng đứng lên." Thanh Xà tức giận nói.

Tôi hơi ngẩn người ra, ý thức được tình huống hiện tại,



vì thế liền xấu hổ giật giật khóe miệng, trực tiếp xoay người lăn đến phía sau một chiếc xe bên cạnh.

Động tác của Thanh Xà cũng không khác tôi là mấy, nhanh nhẹn lăn ra phía sau xe, dựa sát vào tôi, lấy xe làm công sự che chắn.

Tôi len lén thò đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại vội vàng rụt đầu lại.

“Sao rồi?" Thanh Xà hỏi.

“Tên kia rất cẩn thận, đang từ từ tiếp cận chúng ta, nhưng động tác của hắn rất chậm, hơn nữa họng súng lúc nào cũng chỉa về hướng này." Tôi lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Cô rốt cuộc là ai vậy? Bị người truy sát đã đành, ngay cả súng cũng dùng đến rồi."

Thanh Xà cười lạnh: "Còn anh là ai? Thoạt nhìn thì điên điên khùng khùng không hề đứng đắn chút nào, nhưng thân thủ lại vượt xa người thường, giết người cũng không hề chớp mắt, còn nhất định phải lội vào vũng nước đục này của tôi. Anh có phải đang cố ý tiếp cận tôi, vì mục đích gì khác hay không?"

"Đừng tự đa tình như vậy, lão tử cố ý tiếp cận cô sao? Cô nghĩ cô là ai chứ.”

Tôi tức giận bĩu môi, "Tôi ngay từ đầu đã phát hiện ra cô muốn lấy tôi làm bia đồ đạn, cho nên chỉ muốn đùa một chút mà thôi, ai biết cô lại mang theo phiên toái lớn như vậy, lại còn bị người khác cầm súng truy sát nữa chứ. Sớm biết như vậy, lão tử đã không để ý tới cô."

"À, vậy cũng chỉ có thể trách anh háo sắc mà thôi, bây giờ hối hận cũng đã muộn." Thanh Xà lạnh giọng đáp lại.

Tôi và Thanh Xà đấu võ mồm với nhau, không khí cũng không có vẻ gì là căng thẳng, nhưng tên mặt thẹo kia vẫn tiếp tục chậm rãi tiến gần hơn đến chổ chúng tôi.

“Trừ phi có thể cận chiến với hắn, nếu không vũ khí

lạnh không thể nào đánh lại vũ khí nóng được." Tôi thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng tôi nghĩ hắn sẽ không ngốc đến mức áp sát chúng ta quá gần đầu."

Đúng như tôi dự đoán, gã mặt sẹo đã đứng lại khi còn cách chiếc xe chúng tôi đang ẩn nấp khoảng hơn hai mươi mét, sau đó di chuyển sang bên cạnh, họng súng vẫn luôn chĩa về phía chúng tôi.

“Chạy đi, không còn cách nào khác." Thanh Xà mấp máy miệng.

Tôi gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Thanh Xà nhìn về phía trước cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Xe của tôi cách chổ này không xa, đợi lát nữa anh chạy theo tôi, chỉ cần lái xe lên đường cao tốc, hắn ta tuyệt đối sẽ không đuổi kịp chúng ta."

“Được."

Tôi gật đầu thật mạnh, lập tức cởi bỏ áo khoác của mình ra, sau khi suy nghĩ một chút, lại đưa tau cởi bỏ áo khoác trên người Thanh Xà.

Thanh Xà sửng sốt, trong chớp mắt hiểu được suy nghĩ của tôi, phối hợp với tôi cởi áo khoác ra.

Hai chúng tôi liếc nhau, mỗi người tự cầm lấy áo

khoác của mình: "Tôi đếm đến ba.”

Thanh Xà gật đầu.

"Ba..."

“Hai...”

“Một!”

Lời còn chưa dứt, tôi cùng Thanh Xà một trái một phải, đem quần áo trong tay ném ra ngoài, cùng lúc đó, Thanh Xà lập tức kéo lấy cánh tay tôi và chạy đi!

“Bằng! Bằng!”

Hai tiếng súng liên tiếp từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại nhìn, hai chiếc áo khoác bị chúng tôi ném ra ngoài lần lượt bị đạn bắn trúng, sau đó rơi xuống đất.

nha.

Cháu trai này, kỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn

Trong lòng tôi chửi thầm một câu, khóe mắt liền nhìn thấy tên mặt thẹo đã phát hiện mình bị trúng kế, liền trầm mặt và lập tức chia họng súng về phía chúng tôi.

Mà lúc này tôi và Thanh Xà đã chạy được hơn mười mét, Thanh Xà cảm giác được nguy hiểm phía sau, kéo tay tôi và nhảy về phía trước, thuận thế lăn về phía trước, trốn vào phía sau một chiếc xe.

“Bằng!”

Một viên đạn bắn vào cốp sau xe.

Âm thanh của Thanh Xà dồn dập, thấp giọng nói: "Đừng dừng lại, tiếp tục chạy!”

Tôi khẽ gật đầu, khom lưng cùng Thanh Điểu chạy nhanh về bãi đô xe ở phía trước.

Tên mặt thẹo ở phía sau bước nhanh truy kích, và không ngừng bóp cò.

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng giữa không trung, mấy viên đạn liên tiếp bắn vào những chiếc xe được chúng tôi coi là công sự che chắn.

“Đến rồi!”

Thần sắc của Thanh Xà vui vẻ hẳn lên, kéo tôi chạy nhanh đến bên cạnh một chiếc Ferrari màu đỏ, lấy chìa khóa ra định mở cửa xe.



Tôi nhìn chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc này, sau đó



lập tức không nói nên lời.

“Đứng ngây ra đó làm gì?" Thanh Xà mở cửa xe, đẩy tôi một cái, thúc giục nói: "Mau lên xe đi, ngồi vào ghế phụ!

“ẶC...

Vẻ mặt tôi có chút kỳ lạ, liền mở miệng nói: "Chiếc xe này, hình như không chạy được đâu...

Thanh Xà sửng sốt: "Vì sao?"

Tôi không nói gì, chỉ chỉ vào lốp xe.

Thanh Xà chăm chú nhìn lại, vẻ mặt lập tức biến sắc, lông mày cũng dựng thẳng, tức giận không thôi, cô ấy nhịn không được liền chửi thề một câu, "Đệt con mẹ nó, thằng nào đâm lốp xe của tôi?!"

Tôi xấu hổ giật giật khóe miệng, vươn ngón tay tự chỉ vào mình.

“Anh?" Thanh Xà kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, "Tại sao?!"

“Khụ khụ.." Tôi họ khan hai tiếng, "Nếu tôi nói đây là hiểu lầm, thì cô có tin không?”

"Tôi tin anh cái khỉ khô!" Thanh Xà tỏ ra buồn bực, hung tợn nói: "Anh nói bây giờ phải làm sao đây! Xe thì không chạy được, hai chúng ta chỉ có thể trở thành cá trong chậu, trốn cũng trốn không thoát!”

“Đừng vội, đừng vội." Tôi vội vàng lấy chìa khóa xe của mình ra, cười nói: "Có muốn lái xe của tôi không? Chính là chiếc xe kia kìa.

Trong lúc nói chuyện, tôi chỉ sang bên cạnh.

Thanh Xà thấy thế, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại, lập tức đoạt lấy chìa khóa rồi nói: “Có xe thì cứ dùng thôi! Lên xe đi"

Sau khi đoạt lấy chìa khóa, Thanh Xà đột nhiên nhảy về phía trước, mở cửa xe và nhảy vào buồng lái, động tác

hết sức liền mạch và lưu loát.

Mà lúc này, tên mặt thẹo kia đã nhanh chóng chạy tới phía sau lưng tôi không đến hai mươi mét, họng súng đen ngòm trong tay đã nhắm ngay phía sau lưng tôi.

Nhưng tôi cũng không hoảng hốt chút nào, mũi chân đạp đất lao về phía trước, hai chân hơi xê dịch về phía trước một chút, thân hình trong chớp mắt giống như cành tơ liễu mà hoàn toàn mất đi trọng lượng, ở giữa không trung bay lượn bất định.

“Bằng!”

Tiếng súng lại vang lên.

Viên đạn lại bắn vào ụ đá cách tôi hai mét.

Mà lúc này tôi đã vòng qua bên cạnh ghế phụ, mở cửa xe liền chui vào.

“Ngồi xuống!”

Tôi vừa mới đóng cửa xe lại, chợt nghe Thanh Xà quát khẽ một tiếng, ngay sau đó chiếc xe liền phóng đi như hỏa tiễn đang phóng lên cung trăng vậy.

Tên mặt thẹo phía sau sắc mặt hết sức dữ tợn, giơ súng lên liên tiếp bóp cò.

Vài tiếng súng vang lên, vị trí cốp xe đã bị bắn

trúng.

"Xì..."

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên chói tai,

chiếc xe đột nhiên chuyển hướng và chạy ra khỏi bãi đỗ xe,

nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với tên mặt thẹo. Thanh Xà cầm tay lái, vẻ mặt lúc này đã thả lỏng, nhẹ giọng nói: "An toàn rồi!”

"Um."

Tôi gật đầu lấy lệ, sau đó ấn cửa sổ xe xuống và nhìn về phía sau.

Chỉ thấy tên mặt thẹo kia đã càng ngày càng xa, mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ mặt không cam lòng của hăn.

Tôi giơ tay ra ngoài cửa sổ, ra hiệu với phía sau, sau đó lại ngồi vào trong xe.

“Bộp!”

Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, thông qua kính chiếu hậu của xe để nhìn về phía

sau.

Chỉ thấy hình ảnh của Yêu Nguyệt như quỷ mị xuất hiện ở phía sau tên mặt thẹo, tay cầm dao găm hướng về phía trước, nhẹ nhàng ở cổ họng hắn ta vẽ ngang một đường.

Tên mặt thẹo lập tức cứng đờ, thần sắc hoảng sợ và không dám tin co quắp ngã xuống đất, trở thành một cỗ thi thể.

Trên mặt của Yêu Nguyệt nở một nụ cười sáng lạn, xa xa làm ra một cái thủ thế ok, sau đó nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Trên mặt tôi cũng lộ ra một nụ cười, lại rít một hơi thuốc, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi.



Thanh Xà đang lái xe, có chút kỳ quái quay đầu nhìn

tôi một cái: "Sao vậy?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv