Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 316: Thanh Xà.



Năm người đàn ông lực lượng mặc bộ âu phục màu đen, trong thời gian ngắn đã bị người phụ nữ kia giải quyết xong hai người, ba người còn lại cũng sắp lao tới trước mặt.

Người phụ nữ kia trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, rõ ràng hai nhát đạo lúc nãy nhìn như bình thường nhưng thật ra đã hao tổn không ít sức lực của cô ta, mắt thấy ba người khác sắp lao tới trước mặt, người phụ nữ đột nhiên thở hổn hển hai hơi, sau đó xoay người tính chạy ra khỏi siêu thị.

Tôi hơi sửng sốt,liền nhấc chân chạy theo phía sau.

Người phụ nữ kia sau khi chạy ra khỏi siêu thị với tốc độ cực nhanh, mặc dù đang mang một đôi giày cao gót nhưng cũng giống như đang đi chân không vậy, trong chớp mắt đã vọt tới chỗ rào chắn giữa siêu thị và khu đô xe, tốc độ vẫn không hề giảm xuống chút nào, một tay đè rào chắn và lấy thế nhảy lên, liền gọn gàng nhảy qua khỏi rào chắn đó.

Người phụ nữ vừa nhảy qua khỏi rào chắn đồng thời cũng quay đầu lại, nhìn về phía sau, sau khi nhìn thấy tôi nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Anh đi theo tôi làm gì?"

“Hả?" Tôi có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, ngượng ngùng cười nói: "Thật sự xin lỗi cô, tôi vừa rồi không biết cô đang bị truy sát, cho nên mới muốn đùa vui một chút, không ngờ làm cho cô bị bại lộ"

“Cút!”

Người phụ nữ không kiên nhẫn mà quát lạnh một tiếng.

Ngay lúc này, ba gã đàn ông mặc âu phục đen cũng đã đuổi theo ra khỏi siêu thị, bộ dạng hung ác cầm thanh trường đao trong tay lập tức khiến mọi người ở xung quanh đều kinh hãi và xôn xao. Hai người trong bọn họ có tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã lao tới phía sau lưng chúng tôi, không nói hai lời liền vung đao chém tới.

“Xoẹt!”

Âm thanh lưỡi đao cắt qua không khí truyền đến sau đầu tôi.

Chỉ thấy người phụ nữ kia cau mày một cái, trong miệng phun ra hai chữ. "Phiền toái!"

Lời còn chưa dứt, bước chân cô ấy đã dừng lại, lập tức xoay người lại và đẩy tôi ra. Ánh đao lạnh lẽo lướt qua giữa tôi và cô nàng, sau đó rơi vào trong không khí.

Bước chân của người phụ nữ hơi lệch một trúng, từ bên người tôi lướt qua, nhân dịp gã đàn ông mặc âu phục đen kia còn chưa kịp thu đao, toàn thân cô ấy thắng tấp đâm thẳng vào người hắn.

Nhưng sự chênh lệch về hình thể giữa nam và nữ được thể hiện vô cùng rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Người phụ nữ này sức mạnh tuy lớn, nhưng thân hình của gã đàn ông mặc âu phục đen kia cường tráng và cứng rắn như ngọn núi nhỏ, bị cô nàng dùng sức mạnh như vậy đụng vào nhưng chỉ liên tiếp lui về phía sau vài bước, cơ bản không có gì đáng ngại.

Nhưng mục đích thực sự của người phụ nữ này không

chỉ là đẩy hắn ta ra xa.

Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, khi phụ nữ kia lao vào người hắn ta, đồng thời nâng khuỷu tay lên trực tiếp chạm vào vai hắn, ngay sau đó tung nắm đấm đánh vào cổ tay của hắn ta, nhân lúc ngón tay của hắn không tự chủ được mà phải buông thanh đao ra, sau đó người phụ nữ kia đã tiện tay đoạt lấy thanh đao của hắn.

Đẹp quá!

Động tác gọn gàng, cũng như đã đặt ra mục tiêu và động tác chi tiết trước khi thực hiện nó.

Người phụ nữ này tuy rằng sức lực và kỹ năng không quá mạnh, nhưng có thể nhận ra được kinh nghiệm của cô ta tuyệt đối phong phú, hơn nữa còn là kinh nghiệm trong những trận hỗn chiến chém giết nhau loạn xạ, mỗi một động tác đều có chủ đích, hết thảy đều lấy việc đánh chết kẻ địch làm mục tiêu cuối cùng.

Cũng giống như hiện tại, sau khi người phụ nữ đã thành công đoạt lấy thanh đao, cũng không chút do dự hay là muốn dừng lại, thân hình của cô ấy như một con báo săn mồi mạnh mẽ, lao về phía gã đàn ông mặc âu phục còn chưa kịp đứng vững kia.

“Xoẹt!”

Ánh đao thoáng hiện, máu tươi văng khắp nơi.

Ngực của gã đàn ông đó bị một vết thương thật dài, máu tươi tuôn ra trong chớp mắt đã nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn. Sắc mặt của gã đàn ông đó vô cùng dữ tợn, tinh thần cứng rắn đến mức không hề thét lên đau đớn, chỉ nhanh chóng lui về phía sau.

Người phụ nữ muốn thừa thắng xông lên, nhưng đã bị chặn lại bởi một người đàn ông khác đang cầm đao chém tới. Cô nàng rơi vào đường cùng chỉ có thể né tránh trước, cô ta liên tiếp lui về phía sau, một đường thoái lui đến bên cạnh tôi.

Người đàn ông kia thì hồn nhiên không để ý đến đồng bọn của mình đang bị thương, vẻ mặt vô cùng hung ác tiếp tục đuổi chém người phụ nữ.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt của cô nàng lúc này đã hơi có vẻ tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, rõ ràng thể lực của cô ta đã sắp đến cực hạn.

Tôi không khỏi sinh ra sự hứng thú đối với người phụ nữ này, liên lên tiếng hỏi: "Cô tên là gì?"

“Mắc mớ gì tới anh, mau cút đi." Người phụ nữ không kiên nhẫn mà chỉ tranh thủ trả lời tôi một câu.

Lời còn chưa dứt, nhát đao truy đuổi của gã đàn ông kia rơi xuống ngay đầu nàng.

đòn.

Người phụ nữ khế quát một tiếng, giơ đao lên đó

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên chói tai.

Một nhát đao mạnh mẽ của đối phương trực tiếp làm cho thanh trường đao trong tay người phụ nữ rời khỏi tay mà bay đi, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt của người phụ nữ kia lập tức tái nhợt, trong mắt lộ ra một chút tuyệt vọng.

Mà đối phương thì đắc thể không muốn buông tha, sau khi thu đao lại liền một lần nữa vung đao về phía người phụ nữ kia, dĩ nhiên khóe miệng của hắn ta lúc này

đã gợi lên một nụ cười tàn nhẫn và đắc ý.

"Á...

Người phụ nữ nhìn nhát đao lạnh lẽo kia, nỗi tuyệt vọng ở sâu trong đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên thoải mái, chỉ phát ra một tiếng cười khẽ khinh thường.

Tiếng cười khẽ này vô cùng bình thản và khinh thường, giống như còn có chút cảm giác tự giễu nhàn nhạt, chứ hoàn toàn không có sự kinh hoàng hay luống cuống của một người sắp chết.

"Xoet!"

Nhát đao hạ xuống, nhưng đã đột ngột dừng lại, lơ lửng ở phía trên trán của người phụ nữ kia không tới hai cm, không còn cách nào tiến thêm được nữa.

Người phụ nữ ngơ ngác mở to hai mắt, nhìn lưỡi đao gần trong gang tấc, sau đó theo cánh tay của đối phương mà nhìn vào mặt hắn ta.

Chỉ thấy gã đàn ông mặc âu phục đen trước mặt đang đứng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch vô cùng, hai mắt trợn trừng, lộ ra vẻ dữ tợn và hoảng sợ đến khó tin.

Ánh mắt dời xuống một chút, cổ của hắn không biết từ lúc nào đã bị cắm vào một con dao găm.

Con dao găm sắc bén đâm thật sâu vào cổ họng hắn, chỉ để lại chuôi đao lộ ra bên ngoài.

Hắn ta từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, giống như

là con cá vừa bị ném lên bờ, đang dùng hết sức hít không khí vào trong, nhưng vẫn không có cách nào hút được quá nhiều không khí.

"Phut!"

Tôi rút con dao găm từ trong cổ hắn ra, vang lên một tiếng nho nhỏ, liền thấy máu tươi từ chổ vết thương vắng ra khắp nơi.

Tôi vội vàng nghiêng người để né tránh, nhưng người



phụ nữ đang lâm vào trạng thái ngốc trệ kia đương nhiên không kịp phản ứng, bị máu tươi bắn đầy lên mặt và quần áo, như là từng đóa hoa hồng gai đang nở rộ.

Ngay sau đó, người đàn ông mặc âu phục đen lập tức ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn biến thành một cái xác. Người phụ nữ đưa ánh mắt đờ đẫn và khiếp sợ nhìn về phía tôi.

Tôi chậm rãi vẩy vẩy giọt máu trên con dao găm, lại

hỏi một lần nữa: "Cô tên là gì?"

Người phụ nữ rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác đáp lại: "Thanh Xà."

“Đây là biệt danh của cô sao?"

Tôi tò mò hỏi tiếp: "Cô có tiện nói tên thật của mình không? Cô là một sát thủ? Những người này vì lý do gì mà truy sát cô vậy?"

Người phụ nữ mím chặt môi, không nói gì thêm. “Không muốn nói thì thôi."

Tôi cười cười, nhấc chân đi về phía gã đàn ông bị người phụ nữ kia đá một cước vào ngực lúc này, nhẹ giọng nói: "Vì tôi khiến cho cô bị bại lộ, vậy để tỏ lòng áy náy, tôi sẽ giúp cô giải quyết thêm một người nữa.

Tôi từ từ tiếp cận gã đàn ông kia, ông ta đang bị trọng thương và ngã trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, không ngừng giãy dụa như muốn chạy trốn.

Tôi hai ba bước đuổi theo sau, trực tiếp giơ con dao găm lên và đâm vào lưng của hắn.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cỗ thi thể.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đem ánh mắt hướng về phía gã đàn ông mặc âu phục cuối cùng đang đứng ở phía xa. Hắn hình như là thủ lĩnh của mấy tên này, tuy rằng mặc cùng một bộ âu phục màu đen, nhưng có đeo kính râm, khí chất cũng khác biệt rất rõ ràng, gò má gần cằm còn có

một vết sẹo lồi, thoạt nhìn giống như một con rết, trông vô cùng dữ tợn và ghê tởm.

Hắn vừa rồi tuy rằng cũng đã đuổi theo ra khỏi siêu thị, nhưng sau khi hai gã thuộc hạ của mình sắp bắt được người phụ nữ thì một mực đứng ở phía xa mà không có tiến tới gần, cho đến giờ phút này khi hai gã thuộc hạ đã biến thành thi thể, vẻ mặt của hắn ta vẫn hết sức bình tĩnh, không có một chút biểu cảm nào.

Tôi nhìn về phía hắn, đồng thời hắn cũng nhìn về phía tôi, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người va chạm nhau trong không khí.

Từ trong ánh mắt của hắn, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lùng đến cực độ, sự khát máu và tàn nhẫn ẩn sâu trong đáy mắt.

“Hừm, ánh mắt này làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu."

Tôi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ tên là Thanh Xà kia, cười hỏi: "Có muốn tôi giúp cô làm thịt gã đàn ông cuối cùng này không?"

Thanh Xà nao nao, nhìn về phía tên mặt thẹo kia, trầm ngâm một lát liền nhẹ giọng nói: “Tuy tôi không biết anh là ai, nhưng anh tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, bởi vì anh đang tự rước lấy phiền toái lớn cho mình rồi.”

“Vậy sao?" Tôi không thèm để ý, chỉ cười cười rồi nói tiếp, "Cho nên rốt cuộc cô có muốn tôi giúp một tay để trừ

khử hắn ta không?"

Thanh Xà im lặng không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó liền quay đầu rời đi.

Tôi nhất thời sửng sốt, nhấc chân liền đuổi theo, "Ủa, tôi vừa mới cứu cô xong, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói sao? Không khỏi quá tuyệt tình đi."

Thanh Xà liếc tôi một cái: "Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không bị bại lộ."

“Ai bảo cô lấy tôi làm bia đỡ đạn trước làm chi." Tôi không phục liền bĩu môi, "Hơn nữa, tôi vì muốn thể hiện lòng áy náy của mình, không phải còn giúp cô giết bớt hai người sao.”

Thanh Xà lại im lặng, sau đó nói: "Vậy coi như chúng ta huề nhau.”

Nói xong, cô nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi có vẻ nghiêm túc, "Tuy rằng không biết anh là ai, nhưng cho anh một lời khuyên, anh tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, rời khỏi thành phố Tế Dương và những khu vực xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn không nên xuất hiện nữa."

“Tại sao?" Tôi cười tủm tỉm hỏi.

“Anh không biết mình đã gây ra chuyện gì đâu." Cô ấy nhìn tôi thật lâu rồi nói tiếp, "Những người này là sát thủ do tập đoàn Thanh Hà phải tới! Tôi chỉ có thể nói cho anh

biết nhiêu đây thôi, những chuyện khác anh tự xử lý cho tốt đi."

Tôi hơi ngẩn ra.

Tập đoàn Thanh Hà của thành phố Tế Dương?

Không phải nói tập đoàn đó từ lâu đã không liên quan đến những mảng kinh doanh màu xám nữa sao, vậy mà còn có cả sát thủ sao?



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv