Ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào rất lớn, mặc dù cách một lớp cửa tôi cũng có thể nghe được rõ ràng. Âm thanh phẫn nộ từ xa truyền đến gần, rất nhanh liền dừng ngay ở ngoài cửa, hắn là đã bị Cố Oanh Tư ngăn lại.
"Mã tiên sinh, không có sự cho phép của Trần tổng ngài thật sự không thể đi vào. Nếu như ngài nhất định phải xông vào, tôi cũng chỉ có thể gọi bảo vệ thôi.'
"Haha haha, buồn cười! Cô đang uy hiếp tôi sao?" Giọng nói của Mã Quảng Chỉ lúc này càng thêm phẫn nộ, "Tôi đường đường là một điều tra viên của tổng bộ tập đoàn, một thư ký nhỏ như cô lại dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi, thật đúng là chủ nào tớ nấy, cô và Trần tổng của cô đều giống nhau, hết sức thiếu giáo dục!” “Ngài.."
Giọng nói của Cố Oanh Tư vừa mới vang lên, tiếp theo là tiếng bạt tay nặng nề vang lên theo.
“Bốp!”
"Cút ngay, nếu không lão tử sẽ không nhẹ tay như vậy nữa!" Mã Quảng Chí rống lên hết sức tức giận.
Tôi và Chu Thái Vi liếc nhau, đồng loạt đứng dậy và đi về phía cửa phòng làm việc, mở cửa ra.
Đập vào mắt tôi chính là Cố Oanh Tư đang chắn trước cửa, mái tóc của cô ấy có vẻ có chút lộn xộn, gò má bên trái còn có một dấu bàn tay đỏ hồng, biểu cảm vô cùng bi phân và uất ức, trong hốc mắt còn chứa đầy nước mắt.
Còn đứng đối diện Cố Oanh Tư là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, hơi có chút mập mạp, lúc này đang nhe răng cười, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Oanh Tư, vẻ mặt cao ngạo và thách thức, hắn ta chắc là Mã Quảng Chí rồi.
Cao Huy đứng ở phía sau Mã Quảng Chí, nhìnc cảnh tượng này, khóe miệng còn không quên lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cửa phòng của tôi đột nhiên mở ra, ba người ngoài cửa đều lập tức sửng sốt.
Cố Oanh Tư quay đầu nhìn thấy tôi và Chu Thái Vi, sự uất ức trong lòng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, "Trần tổng, chị Thái Vi..."
Chu Thái Vi vội vàng tiến lên hai bước, đem Cố Oanh Tư ôm vào trong lòng, nhìn dấu bàn tay trên gương mặt của cô ấy, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ và đau lòng: "Không sao chứ?"
Cố Oanh Tư lắc đầu.
Tôi thu hồi ánh mắt từ trên mặt Cổ Oanh Tư, lạnh lùng nhìn về phía Mã Quảng Chí.
Mã Quảng Chí đánh giá tôi từ trên xuống dưới, thần
thái kiêu căng liền hỏi: "Cậu chính là Trần tổng của Ủy Lam?"
Tôi còn chưa nói gì, chỉ thấy Cao Huy đột nhiên tiến lên một bước, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Mã tống, vị này chính là Trần tổng của công ty Ủy Lam chúng tôi... à quên mất, tôi đã bị đuổi khỏi đây rồi. Đây chính là tổng giám đốc của công ty Uy Lam của bọn họ, Trần Thiên Vị, Trần tổng. Đừng nhìn hắn ta trẻ tuổi như vậy, nhưng trong tay đang nắm toàn bộ cố phần của công ty Úy Lam, từ điểm này mà nói, Úy Lam đã là công ty cá nhân của Trần tổng, không có bất kỳ quan hệ nào với tập đoàn Trần Thị.”
“Tôi biết, tôi cũng vì chuyện này nên mới tới đây."
ו
Mã Quảng Chí chậm rãi nhìn tôi một cái, tuy khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có chút tôn kính, liền nói: "Thiên Vị thiếu gia, tuy rằng không biết cha của cậu đến tột cùng là vị nào trong gia tộc, nhưng công ty có số vốn một tỷ nói cho liền cho ngay, không thể không nói, cậu quả thật rất được sủng ái. Tuy nhiên... chuyện này tóm lại không phù hợp quy định, nếu không bị phát hiện thì cũng không sao cả, nhưng không may, chuyện này đã bị Thiên Ninh thiếu gia biết rồi."
Nói tới đây, Mã Quảng Chí ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi một cái, tiếp tục nói: "Thiên Ninh thiếu gia là một người chính trực, trong mắt không có hạt cát nào, cho nên liền phải tôi tới đây điều tra một chút. Nếu
không có vấn đề gì thì chúng ta đều vui vẻ, còn nếu có vấn đề gì... haha, Thiên Ninh thiếu gia cũng không phải người không thông tình nghĩa, chỉ cần cậu nhận lỗi và cầu xin với Thiên Ninh thiếu gia, nói không chừng việc này cũng sẽ nhanh chóng trôi qua, cậu nói có đúng không?"
Tôi liếc Mã Quảng Chí một cái, sau đó chỉ chỉ về phía Cố Oanh Tư, lạnh lùng hỏi: "Là người đánh?"
“Hả?" Mã Quảng Chí ngẩn người, khóe miệng lại cố nặn ra một nụ cười, "Tiểu thư ký không có giáo dưỡng, tôi thay mặt cậu giáo huấn cô ta một chút."
“Người của tôi đến lượt người giáo huấn sao?" Tôi lạnh lùng nhìn Mã Quảng Chí, "Ngươi là cái thá gì."
Nụ cười của Mã Quảng Chí chậm rãi tắt dần, sắc mặt tối sầm lại: "Trần tổng, thái độ này của cậu, tức là không có ý định nói chuyện đàng hoàng sao?"
“Bốp!”
Tôi giơ tay tát một cái vào mặt hắn ta.
Tiếng bạt tai nặng nề vang vọng khắp hành lang.
Gò má bên trái của Mã Quảng Chí lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lập tức sung huyết và sưng đỏ lên, sưng giống như một cái bánh bao, dấu bàn tay màu đỏ trên mặt rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, ngoại trừ Chu Thái Vi ra, những người khác dường như căn bản không ngờ rằng tôi lại trực tiếp động thủ. Cố Oanh Tư kinh ngạc nhìn tôi, trong đôi mắt lóe lên một sự kỳ vọng.
Cao Huy theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất, vẻ mặt của hắn ta toát lên sự khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Có lẽ hắn nghĩ rằng, tôi đối mặt với Mã Quảng Chí là một người được tổng bộ tập đoàn điều đến, cho dù bất mãn có nào cũng phải kiềm chế lại, dù sao Mã Quảng Chí cũng đại diện cho người thừa kế có lực nhất của Trần Thị, chính là Trần Thiên Ninh. Tôi chỉ là một đứa con riêng nho nhỏ, địa vị trong gia tộc so với Trần Thiên Ninh, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Mã Quảng Chí bị tôi đánh đến bối rối, theo bản năng giơ tay lên che mặt, biểu cảm tràn ngập sự u uất và phẫn nộ: “Ngươi... ngươi dám đánh tôi?"
“Xin lỗi Oanh Tư nhanh!" Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Mã Quảng Chí thẹn quá hóa giận: "Con mẹ nó người
đánh tôi, còn bảo tôi xin lỗi một đứa thư ký cỏn con này sao?!"
“Bốp!”
Tôi trở tay lại tung ra một cái tát, lần này sức lực lại mạnh hơn lần trước.
Nói thật, nếu như không phải trên cổ tay còn mang một cái bao cổ tay nặng nề, một bạt tai này có thể đã trực tiếp lấy đi nửa mạng người của hắn.
Đương nhiên, lúc này Mã Quảng Chí cũng không hề dễ chiu.
Hắn ta bị tôi trực tiếp tát cho một cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, theo bản năng mà vịn vách tường lại mới đứng vững được, nửa khuôn mặt còn lại cũng đã nhanh chóng sưng lên, đồng thời một luồng máu tươi chậm rãi từ khóe miệng chảy ra.
“Ngươi..." Mã Quảng Chí lắc lắc đầu, theo bản năng giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng, lại đau đến mức phải hút ngược một hơi.
Cả khuôn mặt của hắn ta đã sưng như đầu heo, muốn há mồm nói chuyện, lại trực tiếp phun ra một cái răng gay.
"Tôi... tôi đường đườn là một điều tra viên do Thiên Ninh thiếu gia đích thân ủy nhiệm, ngươi... ngươi dám đánh tôi sao!” Mã Quảng Chí giận không kềm được, nói chuyện lắp bắp, chỉ thẳng vào mặt tôi mà hổn hển nói: "Ngươi quả
thực không xem Thiên Ninh thiếu gia ra gì!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta, lại giơ giơ cánh tay lên, hắn sợ tới mức bụm mặt vội vàng lui về phía sau hai bước. “Cùng một câu nói, đừng để tôi nói lại lần thứ hai." Tôi lạnh giọng nói.
Mã Quảng Chí lập tức cứng đờ, khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của hắn ta lộ ra vẻ phẫn nộ, khó hiểu, uất ức đan xen với nhau, cuối cùng cắn chặt răng, nhe răng nói: "Trần Thiên Vị, ngươi đừng tưởng rằng mình là người của Trần Gia thì có thể tự tung tự tác, ngươi chẳng qua là một đứa con riêng ngay cả gia phả cũng không vào được mà thôi. Nếu so sánh với Thiên Ninh thiếu gia, ngươi chỉ là cái rắm! Tôi khuyên ngươi đừng kiêu ngạo như vậy, bằng không tôi sẽ bấm báo toàn bộ chi tiết vụ việc cho Thiên Ninh thiếu gia biết.”
“Gầm!"
Tôi không kiên nhẫn để chờ hắn nói xong, trực tiếp bay lên tung ra một cước và đạp trúng bụng hắn.
Mã Quảng Chí bay ngược ra xa hơn một mét, kêu la thảm thiết và ngã quỵ trên mặt đất, hai tay tự ôm bụng mình, đau đến mức không phát ra nổi bất kỳ âm thanh
nào.
Tôi hờ hững liếc hắn ta một cái, hô lên: "Yêu Nguyệt.”
“Có, thiếu gia!” Thân hình của Yêu Nguyệt như quỷ mị
không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Hắn ta dùng tay nào đánh Oanh Tư, thì bẻ gãy cánh tay đó cho tôi.” Tôi nhẹ nhàng căn dặn.
Yêu Nguyệt lên tiếng, cười híp mắt đi về phía Mã Quảng Chí: "Ngươi nghe thấy rồi chứ, thành thật khai báo đi, đừng để tôi phải bẻ gãy cả hai cánh tay của ngươi." "Chờ... chờ một chút, ngươi đừng tới đây." Mã Quảng
Chí tỏ ra hoảng sợ, thậm chí bất chấp đau đớn mà trực tiếp từ trên mặt đất xoay người bò dậy, trừng mắt nhìn tôi nói: "Trần Thiên Vị, tôi đại diện cho Thiên Ninh thiếu gia, ngươi dám đối xử với tôi như vậy, thật sự đang muốn tìm cái chết sao!”
Tôi lạnh lùng cười, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có.
Yêu Nguyệt đã đi tới trước mặt Mã Quảng Chí, vận
động cổ tay của mình, khí chất lạnh lùng và tràn đầy sát khí của Yêu Nguyệt khiến Mã Quảng Chí sợ đến mức chảy mồ hồi lạnh.
Mã Quảng Chí rốt cuộc cũng tay chân luống cuống, lớn tiếng hô: "Chờ một chút, tôi sẽ xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi mà! Oanh Tư tiểu thư, xin lỗi, tôi..."
“Muộn rồi!” Tôi ra hiệu cho Yêu Nguyệt một cái.
Yêu Nguyệt lập tức tiến về phía trước một bước, trở tay khống chế cánh tay của Mã Quảng Chí. Mã Quảng Chí hoảng sợ và không ngừng giãy dụa, nhưng rõ ràng thân hình vừa mập mạp vừa cao to hơn Yêu Nguyệt của hắn, ở trước mặt cô ấy lại không có chút sức lực để phản kháng
nào.
Chỉ thấy Yêu Nguyệt dùng sức một cái, cánh tay của Mã Quảng Chí đã bị khóa ngược ra phía sau, tiếp theo liền nhấc chân đạp lên lưng của hắn ta, sau đó dùng sức bẻ một cái.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng, ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Mã Quảng Chí.
“Á... á..."
Cao Huy đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, lại theo bản năng mà lui về phía sau, lưng dán chặt vào tường.
Yêu Nguyệt thì mặt không biến sắc, lần nữa nắm một
cánh tay khác của Mã Quảng Chí lên, sau đó lặp lại động tác cũ một lần nữa.
"Á!” Mã Quảng Chí hai mắt trợn trừng, mắt đã bị tơ máu che kín, sau khi được Yêu Nguyệt buông ra thì trực tiếp nằm tê liệt trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết và thê lương.
“Bảo ngươi làm thì ngươi không làm theo, lần này thì tốt rồi, hai cánh tay đều gãy đi rồi."
Yêu Nguyệt than thở vỗ vỗ tay, sau đó xoay người lại, đối với tôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Xong việc rồi thiếu gia."
“Ừm.” Tôi khẽ gật đầu, sau đó đem tầm mắt hướng về phía Cao Huy.
Cao Huy nhất thời sợ tới mức giật mình một cái, sắc mặt không biết từ lúc nào trở nên tái nhợt vô cùng, theo bản năng mà giơ tay lau mồ hôi lạnh, ở trên mặt cố nặn ra một nụ cười: "Trần... Trần tổng.”