Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 312: Ai ai cũng đang gặp nguy.



Sắc mặt của tôi không đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Cao Huy.

Cao Huy sắc mặt thì vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra ngoài, trong mắt tuôn ra vẻ bối rối khó có thể che dấu được: "Trần tổng, không... không liên quan đến tôi, tôi... từ đầu đến cuối tôi chỉ đứng bên cạnh, cũng không động thủ với Oanh Tư tiểu thư."

Tôi thu hồi ánh mắt, sau đó bỏ lại một câu: "Đưa tên phế vật này đến bệnh viện, tiền thuốc men tôi trả.”

Cao Huy há miệng thở dốc, yên lặng gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống đồ Mã Quảng Chí đứng lên.

Ngay lúc này tôi đã dẫn theo ba người Chu Thái Vi, trực tiếp lướt qua Cao Huy và Mã Quảng Chí, đi về hướng của thang máy. Hai người Cao Huy thấy vậy lập tức theo bản năng mà nhích về phía sau, nín thở nhường đường cho chúng tôi.

Lúc đứng ở cửa thang máy, tôi nhìn về phía Cổ Oanh Tư, nhẹ giọng hỏi: "Cô chịu uất ức rồi, còn đau không?"

“Không đau nữa, Trần tổng." Cố Oanh Tư vội vàng lắc đầu, nhìn tôi một cái rồi lại vội vàng cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Trần tổng vừa rồi đã giúp tôi trút giận."

“Cô là nhân viên của tôi, tôi đương nhiên không thể

tùy ý để cô bị người khác ăn hiếp được." Tôi cười cười, nhìn hai cái gò má của Cố Oanh Tư vẫn có chút sưng đỏ, nói: "Hôm nay cô về nhà sớm đi, đến phòng tài vụ nhận một vạn tiền thưởng, cho cô nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi cho tốt một chút.”

“Hả?" Cố Oanh Tư lập tức sửng sốt, vội vàng xua tay. "Không cần đâu, Trần tổng, tôi không sao...

“Cứ quyết định như vậy đi." Tôi tỏ ra chân thành và nói.

Chu Thái Vi cũng vỗ vỗ bả vai cô ấy, khẽ cười nói: "Nghe Trần tổng, mau đi đi."

Cố Oanh Tư mím môi, trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích, khom lưng tôn kính nói: "Cảm ơn Trần tổng, cảm ơn chị Thái Vi."

Tôi cười cười, khẽ gật đầu.

Cố Oanh Tư lần nữa cúi đầu, sau đó rời đi, còn tôi thì

dẫn theo Chu Thái Vi và Yêu Nguyệt trực tiếp đi thang máy xuống lầu.

Trùng hợp chính là, khi tôi và Chu Thái Vi đang đứng ở dưới lầu chờ Yêu Nguyệt lái xe đến đón, thì đúng lúc nhìn thấy Cao Huy đang đồ Mã Quảng Chí đi ra.

Từ góc độ này, hai người Cao Huy cũng không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ một cách rõ ràng.

"Con mẹ nó, tên khốn nạn này cũng dám đánh tôi! Bởi vì một đứa thư ký cỏn con, mà hắn cũng dám động thủ đánh tôi!" Mã Quảng Chí sắc mặt trắng bệch, biểu cảm dữ tợn vô cùng, hai cánh tay bị gãy vô lực rũ xuống hai bên thân thể.

Cao Huy đang đồ lấy hắn ta, thở dài oán hận nói: "Đã sớm nói với anh cái tên Trần Thiên Vị đó là một kẻ điên, thật không ngờ ngay cả Thiên Ninh thiếu gia hắn cũng không xem ra gì. Chỉ là một đứa con riêng nho nhỏ, lại càn rõ như vậy, quả thực đáng hận! Mã tổng, nhất định phải nhanh chóng đem chuyện này báo cáo cho Thiên Ninh thiếu gia!"

“Chắc chắn rồi!” Mã Quảng Chí gật đầu thật mạnh, nhưng sau đó lại do dự một hồi, "Không được, tốt nhất mấy ngày sau hãy nói."

Cao Huy sửng sốt: "Tại sao?"

Mã Quảng Chí thở dài nói: "Thiên Ninh thiếu gia gần

đây có chút chuyện phiền toái, đang hết sức đau đầu, chắc hắn không có thời gian để quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.”

“Chuyện phiền toái sao?" Cao Huy càng thêm cảm thấy kỳ quái, "Mã tổng anh đừng nói giỡn nữa, lấy quyền thế của Thiên Ninh thiếu gia, còn có chuyện gì có thể khiến ngài ấy cảm thấy phiền toái.”

“Không chỉ là bản thân Thiên Ninh thiếu gia đâu." Mã Quảng Chí liếc Cao Huy một cái, hạ giọng nói, "Đây là chuyện cơ mật, tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, cậu đừng lan truyền ra ngoài."

“Được.” Cao Huy vội vàng gật đầu.

Mã Quảng Chí nói: "Dạo gần đây bên trong nội bộ Trần Thị không yên ổn chút nào. Mấy ngày trước, lão phu nhân đột nhiên triệu tập tất cả người trong gia tộc về nhà, sau đó nổi một trận lôi đình, mằng tất cả mọi người một trận, lại lập tức sai người điều tra toàn bộ lịch sử tài chính của tất cả con cháu Trần Gia trong tập đoàn mấy năm nay, hoàn toàn là chuẩn bị cho một đợt thanh tẩy lớn. Cho nên không riêng gì Thiên Ninh thiếu gia, tất cả mọi người trong Trần Gia đều đang gặp nguy, sợ mình sẽ bị tra ra cái gì đó, lập tức sẽ bị lão phu nhân thanh trừng."

“Còn có chuyện như vậy sao?" Cao Huy tỏ ra khiếp sợ, "Nhưng lão phu nhân không phải đã sớm không màng đến

chuyện thế sự rồi sao, vì sao lại đột nhiên nổi giận như vậy? Đây không phải sẽ làm cho nội bộ Trần Thị sinh loạn sao? Hơn nữa cho dù muốn điều tra cũng phải có mục đích chứ, điều tra quy mô lớn như vậy đến tột cùng là vì cái gì?"

“Không biết." Mã Quảng Chí lắc đầu, "Nhưng tôi nghe nói hình như có con cháu của Trần Gia bị ám sát, cho nên mới khiến lão phu nhân phẫn nộ như thế. Đương nhiên đây đều là tin tức ngoài luồng, không chắc sẽ chính xác, cậu nghe một chút thì được, đừng lan truyền lung tung bên ngoài.”

“Đương nhiên, đương nhiên." Cao Huy vội vàng gật đầu, đồ Mã Quảng Chí tiếp tục đi về phía trước.

“Xuỵt!" Hai tay của Mã Quảng Chí vô tình bị đụng trúng, đau đến mức phải hít ngược một hơi, sắc mặt tối sầm và oán độc nói: "Thiên Ninh thiếu gia gần đây không có thời gian để ý tới những việc nhỏ này, nên cứ để tên điên Trần Thiên Vị kia kiêu ngạo thêm vài ngày, mấy ngày nữa tôi nhất định phải đem chuyện hôm nay từ đầu chí cuối báo cáo cho Thiên Ninh thiếu gia!"

"Đúng vậy! Phải dạy cho thằng con hoang kia một bài học."

Giọng nói của hai người bọn họ càng lúc càng xa. Lúc này tôi cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Bà nội vì chuyện tôi bị ám sát mà phẫn nộ, điều này tôi biết rất rõ, nhưng tôi không ngờ bà nội lại vì vậy mà tiến hành điều tra nội bộ Trần Thị. Điều này nói rõ bà nội hoài nghi kẻ đứng sau vụ ám sát tôi là người của Trần Gia.

Người một nhà sao?

Là sự trùng hợp ngoài ý muốn, hay là có người đã biết thân phận thật sự của tôi?

Tôi không ngừng suy ngẫm, âm thầm đem chuyện này ghi tạc trong lòng, nhưng nếu bà nội đã bắt đầu điều tra, hơn nữa không có đem chuyện này nói cho tôi biết, vậy chứng tỏ sự việc vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của bà nội, và cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cho nên cũng không có gì phải lo lắng.

Buổi trưa tôi và Chu Thái Vi cùng nhau ăn cơm, thời gian buổi chiều thì quay lại công ty xử lý chút chuyện, sau

đó liền bắt đầu cùng Yêu Nguyệt học tập môn võ công thân pháp Phi Trữ của cô nàng, một ngày cứ như vậy trôi

qua.

Buổi tối khi tôi trở lại phòng, cả người mệt đến mức tế liệt, thậm chí ngay cả sức lực để động đậy ngón tay cũng không có, cuối cùng vẫn phải cố gắng giãy dụa để đứng lên rửa mặt.

Lúc tắm rửa, tôi liền cởi bỏ chiếc áo có trọng lượng khinh khủng kia ra, lập tức cả người cảm thấy thoải mái vô cùng, thậm chí còn có cảm giác nhẹ tựa lông hồng, chỉ là chỗ bả vai đã bị sức nặng đè đến mức xuất hiện một dấu đỏ khá rõ ràng, hơi chút đụng vào liền cảm thấy đau đớn không thôi.

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên.

Cuộc sống giống như vậy, ít nhất còn phải kéo dài hai ba tháng nữa!

Trong lòng tôi thở dài, vận động bả vai hai ba cái, đang chuẩn bị đi vào để tắm rửa, lại nghe thấy tiếng cửa phòng ở phía sau bị đẩy ra.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Yêu Nguyệt đang ôm một đống bình bình lọ lọ đi đến, sau khi nhìn thấy tôi thì lập tức mặt đỏ bừng lên, vội vàng quay đầu đi, khế gắt một cái: "Thiếu gia, sao cậu không mặc quần áo vậy?"

“Cô mặc quần áo khi tắm không sao?" Tôi dở khóc dở cười, tiện tay kéo chiếc khăn tắm quấn quanh hông, "Hơn

nữa, trước khi vào phòng không biết gõ cửa trước sao?"

“Tôi sốt ruột chạy đến đây, nên quên mất." Yêu

Nguyệt ngượng ngùng cười haha, "Thiếu gia, cậu cũng đừng nghĩ đơn giản tắm rửa một cái là xong việc đâu, sáng sớm hôm nay tôi đã nói với cậu rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc kích thích tế bào đặc thù, còn phải phối hợp dùng loại thuốc đặc chế của tôi để tắm rửa và mát xa nữa, như vậy mới có thể hoàn toàn khiến những tổn thương của cơ thể tan biến hết, như vậy mới đạt được hiệu quả cao nhất của khóa huấn luyện!"

Yêu Nguyệt nói xong liền đưa cho tôi một cái bình thủy tinh, nói: "Thiếu gia cậu uống hết bình nước này trước đi, tôi đi chuẩn bị nước cho cậu tắm rửa."

“Được." Tôi gật đầu, sau đó cầm lấy cái chai.

Đây là một bình thủy tinh trong suốt có vòng tròn màu trắng bạc, đại khái là có cái bình uống nước bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu đóng gói nào, chất lỏng bên trong là không màu và trong suốt, nhìn không ra chỗ kỳ dị gì. Nhưng sau khi mở nắp chai ra, liền mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi thơm ngát nhẹ nhàng, như là một làn không khí tươi mát sau cơn mưa, lại có một loại hương vị của thảo dược.

Tôi đặt chai lên miệng và uống một hơi cạn sạch.

Khác với mùi thơm của nó, thuốc này uống vào không có chút mùi vị nào, giống như là nước trắng bình thường.

Nhưng sau khi uống xong, chỉ ngắn ngủn vài chục giây

sau, tôi có thể rõ ràng cảm giác được bụng dưới của mình bắt đầu dần dần nóng lên, giống như là có một dòng nước ấm đột nhiên xuất hiện ở trong bụng, sau đó dũng mãnh tiến vào toàn bộ cơ thể và tứ chi.

Quá trình này có một cảm giác thoải mái không nói nên lời, giống như dòng nước ấm kia trong quá trình di chuyển có thể làm tan biến hết mệt mỏi trong người, mang đến một sức sống mới cho thân thể đã khô cạn, đồng thời bên trong thân thể còn có một loại cảm giác tê tê dại dại dù rất nhỏ.

“Thuốc này hiệu quả nhanh vậy sao?" Tôi vận động cơ thể một chút, kinh ngạc nhìn về phía Yêu Nguyệt đang đứng trong phòng vệ sinh.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv