Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 299: Triệu Hổ Phách đến rồi.



Phản ứng của tôi khiến Từ Thanh đột nhiên sửng sốt, sau khi khẽ gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Là Sở Việt, người này có vấn đề gì sao, Thiên thiếu gia.

Cái tên đã nhiều năm không có tin tức lại xuất hiện bên tai, khiến tâm trạng trong lòng tôi nổi lên từng cơn sóng.

Từ năm lớp mười hai, cậu ta không cẩn thận lõ tay đâm chết người, sau khi bỏ trốn khỏi Lôi Trạch, mãi cho đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Nếu như người mà Từ Thanh nhắc đến thật sự là cậu ta, chẳng lẽ nhiều năm như vậy cậu ta đều sinh sống ở thành phố Tế Dương sát vách

sao?

Ngay cả chạy trốn cũng chạy gần như vậy sao?

Trên mặt tôi bất tri bất giác lộ ra một nụ cười, hỏi: "Có ảnh của cậu ấy không? Hay thông tin cụ thể gì đó?"

"Ảnh chụp thì không có, nhưng tin tức cụ thể thì... có nghe các thuộc hạ nói rằng tên tiểu tử kia hình như không phải người địa phương Tế Dương, nghe âm điệu có chút giống Lôi Trạch chúng ta." Từ Thanh suy nghĩ một chút rồi trả lời tiếp: "Thiên thiếu gia, hay tôi cho người đi điều tra một chút, sau đó báo cáo cho ngài biết?"

Âm điệu của Lôi Trạch...

Chẳng lẽ thật sự là cậu ta.

Tôi nghe vậy liền nói: "Được, nhanh chóng điều tra cho tối, nếu có hình ảnh thì tốt nhất."

“Vâng, tôi lập tức cho người đi điều tra, muộn nhất là ngày mai, nhất định sẽ gửi qua cho ngài." Từ Thanh vội vàng đồng ý.

Tôi gật đầu, liền đứng dậy muốn rời đi.

Yêu Nguyệt một mực đứng ở bên ngoài chờ tôi, lúc này đang nằm ở trên đầu xe, hai tay gối ở sau đầu, nhàn nhã bắt chéo chân hút thuốc, chân còn lắc lư.

Sau khi tôi đi ra ngoài, lúc nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi hơi sửng sốt.

Nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là hình ảnh trước mắt làm tôi có quá nhiều cảm giác.

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng này, một cô gái mặc áo ba lỗ màu trắng, quần thường màu nâu nhạt và giày tác chiến màu đen đang nằm trên mui xe, đường cong và dáng người hoàn mỹ cùng với đường cong của cơ bắp dường như ẩn chứa một sức mạnh cường đại, được phác họa vô cùng hoàn hảo.

Cô ấy bắt chéo chân mà chậm rãi lắc lư, mái tóc ngắn ngang vai ở sau đầu hơi có vẻ lộn xộn, khuôn mặt trắng nón mang theo nụ mặt lười nhác như chẳng hề để ý đến xung quanh, hơi hơi híp mắt, đôi môi đỏ sẫm còn đang ngậm một điếu thuốc, từng làn khói nhẹ nhàng bay lên,

sau đó theo gió mà tan đi.

Tôi đứng ở trên bậc thang, dừng chân thưởng thức cảnh tượng tuyệt vời này.

Yêu Nguyệt hơi hơi quay đầu, sau khi nhìn thấy tôi liền nâng người lên, trực tiếp từ trên mui xe nhảy xuống, ngay sau đó búng điếu thuốc lá đã hút gần xong trong miệng ra ngoài, đầu mẩu thuốc lá ở giữa không trung xẹt qua một đường parabol màu đỏ tươi, chuẩn xác rơi vào trong gạt tàn của cái thùng rác ở xa xa kia.

“Muốn về nhà chưa, thiếu gia?" Yêu Nguyệt vuốt vuốt sợi tóc hơi có vẻ mất trật tự của mình, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Ừm.” Tôi gật đầu, đi về phía chiếc xe, "Sao không chờ ở bên trong, không phải đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô rồi sao?"

“Bên trong ngột ngạt quá, nên ra ngoài ngắm trăng

một chút.”

Yêu Nguyệt vui cười giúp tôi mở cửa xe, "Thiếu gia ngài sẽ không trách tôi tự ý rời khỏi cương vị công tác chứ, không ở bên cạnh để bảo vệ ngài chứ?"

“Không.” Tôi lập tức ngồi vào hàng ghế sau, cười nói: "Với bản lĩnh của cô, nếu dám cách xa tôi như vậy, vậy chứng tỏ gần đây không có nguy hiểm.”

Yêu Nguyệt lập tức mặt mày hớn hở, ngồi vào buồng lái và khởi động xe, vừa oán giận nói: "Nếu như bị cô gái tên Chu Thái Vi kia biết được, chắc chắn lại muốn dong dài không thôi. Hihi, vẫn là thiếu gia hiểu tôi."

Tôi cười cười, tò mò hỏi: "Cô cùng Thái Vi xảy ra chuyện gì sao, sao mỗi lần gặp mặt liền đấu võ mồm với nhau?"

“Nhìn nhau không vừa mắt thôi." Yêu Nguyệt bĩu môi, sau đó đạp chân ga, chiếc xe liền nhanh chóng rời khỏi Thanh Thạch hội sở.

Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã trở về nhà, Yêu Nguyệt vừa đó tôi vừa mới bước vào phòng khách, Chu Thái Vi liền bước nhanh ra đón.

“Không sao chứ, thiếu gia?"

Chu Thái Vi vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, giơ tay ra đó lấy cánh tay của tôi, trực tiếp đem Yêu Nguyệt đẩy sang bên cạnh.

Yêu Nguyệt nhất thời trợn mắt nhìn: "Chu Thái Vi, cô

có ý gì!"

"À? Đúng rồi, còn có cô ở đây nữa mà." Chu Thái Vi lúc này giả bộ giống như vừa mới nhìn thấy Yêu Nguyệt, như bừng tỉnh đại ngộ liên quay đầu lại, sau đó nói: "Không có chuyện gì thì cô trở về phòng nghỉ ngơi đi, thiếu gia không cần cô hầu hạ nữa đâu."

Nói xong, Chu Thái Vi liền kéo cánh tay của tôi và đi về phía thang máy.

Yêu Nguyệt tức giận nhưng lại cười, chạy tới kéo một cánh tay khác của tôi.

Chu Thái Vi nhíu mày: "Cô làm gì vậy?"

Yêu Nguyệt ngẩng đầu, tỏ ra khiêu khích nhìn Chu Thái Vi: "Tôi là cận vệ của thiếu gia, tôi cho rằng thiếu gia hiện tại có thể gặp nguy hiểm, cho nên phải đi theo bên cạnh thiếu gia, có vấn đề sao?"

Chu Thái Vi biết rõ Yêu Nguyệt là đang cố ý khiêu khích, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại lý do vô cùng chính đáng này, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ai ngờ Cách Cách lúc này cũng tới góp vui, từ phía sau chạy như bay trực tiếp nhào tới trên lưng tôi, ôm chặt cổ tôi, giống như một con gấu koala treo ở trên người tôi, nói cái gì cô ấy cũng không chịu xuống.

Vì thế tôi liền bị ép vào trạng thái ba mặt giáp công.

Các nữ hầu gái đang đứng bên cạnh thấy thế đều che miệng, cố nén ý cười.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể như vậy mà đi vào thang máy, trở lại phòng ngủ của mình. Nhưng Chu Thái Vi và Yêu Nguyệt đều là những người vô cùng biết điều, hai người cho dù đấu sao thì đấu, nhưng sau khi đi đến phòng ngủ liền lập tức buông cánh tay của tôi ra.

Chu Thái Vi dịu dàng hầu hạ tôi rửa mặt và nghỉ ngơi, sau khi tôi vừa mới nằm lên giường, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.

Một đêm tĩnh lặng trôi qua.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Sau khi bắt điện thoại, giọng nói của Từ Thanh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Thiên thiếu gia, chuyện ngài bảo tôi điều tra, đã có kết quả rồi. Sở Việt đích thật là người Lôi Trạch, nghe nói hắn ta là con trong một gia đình đơn thân, lúc học trung học vì phạm tội nên bỏ trốn khỏi Lôi Trạch và chạy đến tỉnh L, lăn lộn ở tỉnh L vài năm, không cấn thận đắc tội với một tên lão đại hắc bang nào đó, nên không thể không chạy trốn lần nữa, một năm trước đã đến Tế Dương."

Lời nói của Từ Thanh khiến tôi lập tức tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Quả nhiên là Sở Việt!

Thì ra năm đó sau khi rời khỏi Lôi Trạch, cậu ta đã đi đến tỉnh L, chạy xa như vậy, trách không được mãi không tìm thấy cậu ta.

Âm thanh của Từ Thanh vẫn tiếp tục truyền ra từ bên trong điện thoại: "Tiểu tử của tên Sở Việt này thật đúng là một người tàn nhẫn. Nghe nói trước khi hắn từ tỉnh L chạy trốn đến Tế Dương, một mình một ngựa mang theo dao

găm liền xông vào hang ổ của tên lão đại hắc bang kia, lấy một địch nhiều, hết sức liều mạng, thậm chí khi bản thân đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng đâm đến lão đại hắc bang kia mười ba đao, cho đến khi tên đầu lĩnh hắc bang đó ngã vào trong vũng máu và hoàn toàn tắt thở, hắn ta mới giết ngược lại và phá vòng vây thoát ra ngoài."

Quá giống phong cách làm việc của cậu ta.

Trên mặt tôi lộ ra một nụ cười.

“Tên tiểu tử kia sau khi đến Tế Dương thì gia nhập thế

lực của Tạ Anh Quan, dựa vào sự ngoan cường của mình mà chỉ trong một năm ngắn ngủi đã bộc lộ tài năng, đáng tiếc bị những người khác chèn ép, nên từ đầu đến cuối chưa thể nổi danh được. Sau khi Tạ Anh Quan chết, hắn ta mới đầu quân cho một trong hai thế lực phân liệt ra từ thế lực cũ của Tạ Anh Quan." Từ Thanh lại nói tiếp: "A đúng rồi, Thiên thiếu gia, tôi đã cho người chụp ảnh của hắn ta, đã gửi cho ngài rồi."

Tôi mở phần mềm trò chuyện trên điện thoại, quả nhiên thấy được một tấm ảnh do Từ Thanh vừa gửi tới. Đây rõ ràng là một tấm ảnh chụp lén, hình như là chụp ở một khoảng cách rất xa bên đường.

Trung tâm ống kính là một người thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, đang đứng ở ven đường hút thuốc, mái tóc ngắn màu đen lộn xộn, chiếc áo thun và quần công nhân hơi bẩn, hai má có một vết sẹo nhợt nhạt.

Cậu ta dường như đã phát hiện bị người khác chụp lén, trùng hợp nhìn về phía ống kính, cho nên lúc này mới đối diện với ống kính, ánh mắt của cậu ta lạnh như băng, cả người đều mang theo loại khí chất cao ngạo và xa lánh.

Quả nhiên là cậu ấy.

Cho dù chỉ là một bên mặt, tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Việt.

So với bộ dạng trước kia cũng không thay đổi quá

nhiều, chỉ là có vẻ lạnh lùng hơn xưa.

Trong lòng tôi không khỏi có chút gợn sóng, muốn nhanh chóng đem tin tức này báo cho Lưu Vân Kiến, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền từ bỏ ý định này.

“Giúp tôi điều tra địa chỉ và số điện thoại hiện tại của cậu ta." Tôi trầm ngâm nói: "Tôi dự định đi Tế Dương một chuyến.”

Từ Thanh rõ ràng sửng sốt một chút: "Thiên thiếu gia ngài muốn tự mình đến Tế Dương sao?"

“Đúng.” Tôi căn dặn nói:"Trước khi tôi đến đó, bảo ô Nha và Dương Trình tạm hoãn tranh đấu với thế lực của Sở Việt, chờ tôi đến đó rồi nói sau."

“Dạ, Thiên thiếu gia, tôi sẽ lập tức sắp xếp." Từ Thanh vội vàng đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, tôi dựa vào đầu giường, nhìn ánh mặt trời đang rực rõ ngoài cửa sổ, không khỏi chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Tình bạn thời niên thiếu luôn là thứ trân quý nhất, huống chi từ nhỏ đến lớn tôi vốn không có mấy người bạn thật lòng.

Loại cảm giác mất đi và tìm lại được này, quả nhiên rất thoải mái.

Tôi duỗi lưng một cái, sau đó rời khỏi giường và đi rửa mặt, xuống dưới lầu ăn sáng, sau đó liền đi đến công ty Ủy Lam. Gần đây cho dù là Ủy Lam hay là Phồn Hoa, đều ở

trong giai đoạn phát triển thần tốc và mấu chốt nhất, nên tôi cũng không định quá mức lười biếng, dù sao cũng phải ở công ty trấn giữ mới được.








TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv