Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 298: Giúp đỡ lẫn nhau.



Nói đùa vài câu và hàn huyên một hồi, mấy người chúng tôi cũng coi như đã quen biết nhau.

“Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện đi."

Phàn Kiến Tu cười và gọi mọi người ngồi xuống, tự tay cầm lấy bình giải rượu được đặt trên bàn trà, rót đầy rượu cho mấy người chúng tôi, sau đó bưng ly lên nói: "Tiểu Giang, cậu vừa mới tiếp nhận vị trí của ba cậu, đây là lần thứ hai tới tham gia tụ họp phải không? Nửa sống nửa chết như vậy làm sao được, mau bưng cái ly lên đi.”

“Tôi khó chịu quá, Phàn Gia, hôm qua uống nhiều quá. " Giang Húc cười khổ, nhưng vẫn đứng dậy bưng ly rượu

lên.

Phàn Kiến Tu hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Lão Hoàng và lão Chu đều ở nước ngoài không về kịp, chỉ có thể lần sau mới giới thiệu Thiên Vị cho bọn họ biết thôi. Nào, tôi kính một ly, hoan nghênh thành viên mới của chúng ta, Trần Thiên Vị.”

“Hoan nghênh!”

“Hoan nghênh Thiên thiếu gia."

“Nào, anh bạn, tôi cạn đây."

Tằng Vinh Tường, Từ Hồng Diệp và Giang Húc đều

mang theo nụ cười hiền lành, thân cận, nâng ly ra hiệu với tôi, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nói thật, tôi thật sự không ngờ Thanh Thạch thương hội chỉ có sáu vị hội viên Hắc Kim, nhưng chất lượng của mỗi người bọn họ đều cao đến mức này. Chủ tịch tỉnh Tằng Vinh Tường thì không nói rồi, đó là một sự tồn tại có thể trao đổi ngang hàng với cha tôi. Còn Giang Gia ở thành phố Thanh Áo cũng không đơn giản, tuy rằng thanh danh không quá phô trương, nhưng của cải rất dày, thuộc về thế gia truyền thống có lịch sử mấy năm trăm.

Chỉ có Từ Hồng Diệp nhìn bên ngoài thì thực lực hơi yếu một chút, nhưng nếu có thể ngồi ở chỗ này, lại kết hợp với lời đồn sau lưng cô nàng có một tập đoàn tài chính thần bí ủng hộ, cũng có thể suy đoán được, bối cảnh của cô ấy chắc chắn cũng không đơn giản như vậy.

Có thể nhận ra được, quan hệ giữa Phàn Kiến Tu và những người này cũng không hề đơn giản, cũng không

phải chỉ là loại bạn bè ngoài mặt, mà là anh em và đồng bọn có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Tiểu đoàn thể lấy thân phận hội viên Hắc Kim này, mới là con bài ngửa chân chính và có giá trị nhất của Phàn Kiến Tu.

Thành viên của đoàn thể này là truyền kỳ của thành phố Lôi Trạch, hội trưởng Thanh Thạch thương hội Phàn Kiến Tu, chủ tịch tỉnh D Tăng Vinh Tường, người thừa kế nhà họ Giang ở Thanh Áo là Giang Húc, Từ Hồng Diệp đến từ tập đoàn Hồng Diệp có bối cảnh thần bí, cùng với người thừa kế của tập đoàn tài phiệt Trần Thị là tôi. Còn có hai vị thành viên thần bí chưa thể gặp mặt kia, tạm thời không biết thân phận của họ là gì.

Nhưng xét về địa vị và đẳng cấp, tất cả mọi người đều ở cùng một đẳng cấp với nhau.

Mà từ sau khi Phàn Kiến Tu dân tối đi vào căn phòng này, thái độ của bọn họ đối với tôi thân cận mà tự nhiên, cũng không có những lễ nghi xã giao trong giới thương nghiệp, mà là một cảm giác thoải mái giống như bọn họ đang xem tôi là người nhà vậy.

Tôi đột nhiên hiểu được, đây dường như mới là lễ vật quan trọng nhất mà Phàn Kiến Tu muốn tặng cho tôi, thậm chí còn quan trọng hơn cả vị trí hội trưởng của Thanh Thạch thương hội nữa.

Không, có lẽ tiểu đoàn thể có bảy thành viên này, mới

thật sự là Thanh Thạch thương hội.

“Haiz, thời gian thật sự trôi qua nhanh quá.”

Phàn Kiến Tu bỗng nhiên thở dài một cái, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười như hồi tưởng lại quá khứ, nhìn về phía Tằng Vinh Tường nói: "Cái hội này của chúng ta đã tụ họp với nhau nhiều năm lắm rồi đúng không?"

Tằng Vinh Tường gật gật đầu, cười nói: "Lúc tôi và ông mới quen nhau, ông mới từ tỉnh Liêu trở lại Lôi Trạch, còn tôi mới chỉ là một đứa sinh viên mới tốt nghiệp vừa bước vào công tác xã hội. Chớp mắt đã hơn ba mươi năm rồi.”

"Đúng vậy, mấy lão già chúng tôi, lão Hoàng và lão Chu thân thể cũng coi như cường tráng, cả ngày bay loạn khắp thế giới. Mấy năm trước lão Hứa đã về hưu và an dưỡng tuổi già, phái nha đầu Hồng Diệp đến để thay ông ấy tham gia tụ họp, lão Giang cũng vừa mới đem sản nghiệp giao cho tên tiểu tử Giang Húc này.” Phàn Kiến Tu cảm thán nói.

“Ông không phải cũng như vậy sao?"

Tằng Vinh Tường cười nhìn Phàn Kiến Tu, hỏi: "Lần này dẫn Tiểu Trần tới đây, là chuẩn bị về hưu an dưỡng tuổi già rồi phải không?"

Phàn Kiến Tu cười haha, khiêm tốn xua tay. "Haha haha, cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi, người mới chắc chắn giỏi hơn người cũ mà, chúng ta thật vất vả mới tích cóp được như vậy, bao nhiêu công sức và tâm huyết, dù

sao cũng phải để cho đám hậu bối tiếp tục kéo duy trì và phát triển mới được."

Tằng Vinh Tường đồng ý gật đầu.

“Còn cậu thì sao rồi?" Phàn Kiến Tu chuyển đề tài hỏi: "Trước khi về hưu còn có hy vọng tiến thêm một bước nữa không?”

Nghe thấy lời này, tôi cùng Giang Húc, Từ Hồng Diệp ba người đều theo bản năng vểnh tai lên, ánh mắt hướng về phía Tằng Vinh Tường.

Vị trí chủ tịch tỉnh, nếu tiến thêm một bước nữa, đó chính là vị trí cấp quốc gia rồi.

Tằng Vinh Tường sau khi nghe vậy lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói:"Cấp trên dự định điều tôi đến tỉnh N đảm nhiệm vị trí tỉnh trưởng, nếu hai năm nay làm tốt, vẫn có hy vọng tiến thêm một bước."

“Được!” Phàn Kiến Tu phấn chấn tinh thần, bưng ly rượu lên nói: "Có gì cần giúp đỡ, nhớ nói!"

Tằng Vinh Tường gật đầu mỉm cười: "Giúp đỡ lẫn nhau thôi."

"Giúp đỡ lẫn nhau!" Ánh mắt của Phàn Kiến Tu đảo qua ba người tôi, Giang Húc và Từ Hồng Diệp.

Chúng tôi tự nhiên cũng nâng ly rượu lên, gật đầu nhẹ giọng lặp lại một câu: "Giúp đỡ lẫn nhau!"

Bốn chữ này, dường như chính là trọng tâm tư tưởng của tiểu đoàn thể này từ trước tới nay.

Chính sự chỉ nói một câu, sau khi uống một hơi cạn sạch rượu đỏ sẫm trong ly, năm người chúng tôi liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

Uống rượu, thưởng thức xì gà, thưởng thức món ngon, đánh golf, tán gẫu phong hoa tuyết nguyệt, tán gẫu kỳ văn dị sự, tán gẫu phố phường đầu đường, không khí từ đầu đến cuối đều tràn ngập sự thoải mái, buổi tụ hộp vẫn duy trì liên tục đến đêm mới coi như kết thúc, tôi lại còn có một loại cảm giác chưa thỏa mãn.

Sau khi Tằng Vinh Tường, Giang Húc và Từ Hồng Diệp đều rời đi, Phàn Kiến Tu đã uống đến đứng không vững và đang nằm nghỉ trên ghế sô pha, mắt say mê lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, cầm lấy bật lửa nhưng làm thế nào cũng không bật được.

Tôi dở khóc dở cười, đoạt lấy bật lửa giúp ông ta châm thuốc, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu.

“Phù...”

Tôi chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, sau đó nhìn về phía Phàn Kiến Tu, cười nói: "Có muốn uống chút nước hay gì không, hoặc là cho người nấu cho ông một chén canh giải rượu?"

Phàn Kiến Tu vẻ mặt hưởng thụ hút thuốc, lắc đầu xua tay: "Không cần, chút rượu này còn chưa là gì, tôi tỉnh táo rồi."

Tôi nhịn không được mà bật cười: "Trạng thái này của ông cũng không giống như bộ dạng còn tỉnh táo."

“Tiểu tử, xem thường tửu lượng của tôi có phải hay không?" Phàn Kiến Tu nghe vậy liền giãy dụa và muốn đứng dậy, "Đồ tôi dậy, hai chúng ta uống thêm mấy chai nữa!"

“Được được được, ông vẫn nên nằm nghỉ đi." Tôi vội vàng ấn ông ta nằm trở lại.

Phàn Kiến Tu lầm bầm vài câu, tiếp tục nằm trên ghế sô pha, vừa hút thuốc vừa nói: "Cậu chờ tôi nghỉ một lát, tôi còn có thể tái chiến."

“Được rồi, vậy oogn cứ nghỉ ngơi đi." Tôi cười cười, không nói gì nữa.

Phàn Kiến Tu hơi nhắm mắt lại, bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu tử!"

"Hȧ?"

“Những buổi tụ họp như ngày hôm nay, hàng năm đều

có sáu lần, về sau liền giao cho cậu tổ chức."

Tôi hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Ừm!”

"Những người này là đồng bọn, khoan nói đến thực lực và địa vị của bọn họ. nhưng bọn họ đều là những người đáng tin cậy. Ngoại việc tụ họp ra, bình thường cũng phải liên hệ và quan hệ chặt chẽ với nhau một chút." Phàn Kiến Tu thì thào nói, âm thanh có chút mơ hồ.

“Yên tâm đi!"

“Nhớ kỹ bốn chữ này giúp đỡ lẫn nhau này. Nếu sau này cậu gặp phải phiền toái, có lẽ bọn họ chính là bàn tay có thể chống lưng cho cậu."

Tôi gật đầu nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, tôi hiểu rồi." “Ừm.” Phàn Kiến Tu chỉ hàm hồ đáp lại.

Hỗ trợ lẫn nhau sao...

Tôi có chút thất thần, hồi tưởng lại buổi tụ họp hôm nay, cùng với bầu không khí thân thiết và hết sức tự nhiên trong tiểu đoàn thể này, không khỏi lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

“Đi thôi, đám người của Thanh Thạch thương hội kia còn chờ chúng ta đó, ông một lát cũng đừng uống nữa, lộ mặt một cái rồi trực tiếp về nghỉ ngơi đi."

Tôi dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn, ngạc nhiên phát hiện Phàn Kiến Tu đã ngủ say, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng sắp cháy hết, tàn thuốc thật dài vẫn chưa rơi xuống.

Tôi không khỏi bật cười, lấy điếu thuốc trong miệng ông ta ra và ném vào gạt tàn, sau đó chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Ông chủ của các cô đang ngủ ở bên trong, đi nấu một chén canh giải rượu, canh giữ ở cửa cẩn thận và nghe động tĩnh bên trong, chăm sóc ông ta cho tốt." Tôi nói với mấy cô gái phục vụ ở cửa.

đâu.

“Vâng, Thiên thiếu gia." Cô bé ngoan ngoãn gật

Tôi lúc này mới nhanh chóng rời khỏi tòa nhà chuyên dùng cho bảy người tụ họp, sau đó căn dặn hội sở chuẩn bị một phòng yến tiệc, rồi đi mời các thành viên của Thanh Thạch thương hội qua đó để dùng cơm.

Bữa cơm này ăn đến tận đêm khuya, bầu không khí trong phòng tiệc cực kỳ nhiệt liệt, cuối cùng dường như mỗi người đều uống đến bất tỉnh nhân sự, đặc biệt là tên Chu Quốc Khánh kia, yến hội vừa mới bắt đầu đã nói muốn xin lỗi tôi, tiếp theo liền cạn ba ly, sau đó còn mặt dày ghé vào trước mặt tôi mà ra sức lấy lòng và nịnh bợ, cuối cùng trực tiếp nằm sấp trên mặt bàn.

Bên trong Thanh Thạch hội sở đương nhiên cũng có phòng cho khách ngủ lại, tôi bảo nhân viên phục vụ đưa các thành viên thương hội đã uống say lần lượt trở về phòng, lúc này bên trong sảnh yến tiệc mới yến tĩnh lại. “Thiên thiếu gia!"

Từ Thanh người đầy mùi rượu lảo đảo đi đến bên cạnh tôi và ngồi xuống, nhếch miệng cười đưa cho tôi một điếu thuốc.

Tôi nhận lấy và nhìn anh ta một cái, cười nói: "Chuyện bên Tế Dương sao rồi?"

“Tất cả đều thuận lợi."

Từ Thanh nhếch miệng cười, sau đó giúp tôi châm thuốc, lại tiếp tục nói: "Chỉ là trong đám tàn quân của Tạ Anh Quan đột nhiên xuất hiện một người vô cùng tàn nhẫn, trước kia hoàn toàn không lộ mặt, nhưng gần đây thì rất là phô trương, đã đánh bị thương không ít huynh đệ của chúng ta.”

“Ừm.” Tôi gật gật đầu, hỏi: "Là một trong hai thủ hạ của Tạ Anh Quan mà lần trước anh nhắc đến sao?"

“Không phải." Từ Thanh lắc đầu, nói: "Là một người hoàn toàn mới, chỉ vừa xuất hiện gần đây, tuổi không lớn,

hơn hai mươi tuổi, nhưng ra tay vô cùng tàn nhẫn, hình như hắn ta tên là cái gì Sở Việt?"

"Ai?"

Tôi nghe vậy bỗng nhiên quay đầu lại, ngay cả cảm giác say cũng tiêu bớt vài phần, "Anh nói hắn ta tên là Sở Việt sao?!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv