Triệu Hổ Phách đến để đàm phán việc tư bản Hồng Đồ đầu tư vào khoa học kỹ thuật Phồn Hoa ư?
Đùa gì thế.
Mặc dù tư bản Hồng Đồ là công ty đầu tư nổi tiếng trong nước, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp khổng lồ của tập đoàn Triệu Thị mà thôi.
Triệu Hổ Phách chính là chưởng môn nhân mới nhậm chức của Triệu Thị, quản lý tất cả mọi mặt của tập đoàn Triệu Thị. Chỉ là chuyện đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa thồi mà, phái tổng giám đốc của tư bản Hồng Đồ đến là được rồi, cần gì cô ấy phải đích thân ra mặt.
Sau khi tôi ngẩn người một lại, cười nói: "Được thôi, sắp xếp người đi đón máy bay đi, mặt khác thay tôi đặt
một nhà hàng, chờ Triệu tổng đến thì trực tiếp đến nhà hàng đó."
“Vâng, Trần tống." Cố Oanh Tư gật đầu ghi nhớ, lại hỏi: "Nhà hàng có yêu cầu gì không?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần quá cao cấp, có đặc sắc là được."
“Vâng.”
Triệu Hổ Phách đến làm tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng làm cho dự định đi Tế Dương của tôi không thể không lùi về phía sau.
Rất nhanh sau đó, Cố Oanh Tư cũng đã sắp xếp xong phòng tiệc cho tôi, tôi nhìn thời gian cũng sắp đến giờ hẹn rồi nên liền đi trước, ở trong phòng tiệc chờ khoảng hai mươi phút, liền nhìn thấy đoàn người của Triệu Hổ Phách dưới sự dẫn dắt của Cố Oanh Tư đang tiến vào trong phòng tiệc.
Triệu Hổ Phách vẫn bộ dạng cao ngạo như nữ vương, quần áo mặc kiểu dáng đơn giản, nhưng tất cả đều được chế tác thủ công và hết sức cao cấp, mỗi một chi tiết đều lộ ra sự sáng tạo và khí chất bất phàm, ngay cả trang sức và đồng hồ cũng được một đội ngũ chuyên gia thiết kế riêng biệt.
Đương nhiên, cho dù không có những thứ này, bản thân Triệu Hổ Phách cũng vẫn rực rõ chói mắt như trước, phàm là mỗi khi cô ấy xuất hiện, nhất định sẽ là một sự
tồn tại chói mắt nhất khiến tất cả mọi người phải chú ý đến, cái loại khí chất nữ vương pha lẫn chút ươn ngạnh kia còn mang theo một cảm giác áp bức nhàn nhạt, đủ để ánh mắt của mọi người đều bị cô ấy thu hút.
Phía sau Triệu Hổ Phách là cô trợ lý Liễu Hồng của cô ấy, và một đám những nhân viên công tác khác, sau khi tiến vào phòng ăn, Triệu Hổ Phách mặt không chút biểu cảm, sau khi nhìn thấy tôi thì trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù đây mới là lần thứ hai gặp mặt, lại như người bạn thân thuộc lâu năm, mở miệng hỏi: "Chờ lâu chura?"
“Không có, vừa mới tới." Tôi gọi cô ấy, tỏ vẻ khoa
trương nói: "Mau vào ngồi đi, rồi xem gọi món gì, tôi vì chờ cô mà đến bây giờ còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi." “Quỷ mới tin.”
Triệu Hổ Phách liếc tôi một cái, có loại phong tình nói không nên lời.
“Oanh Tư, cô mở một bàn tiệc khác để chiêu đãi các nhân viên của Triệu tổng đi." Tôi nói với Cố Oanh Tư.
Cố Oanh Tư đáp lại một tiếng, sau đó lễ phép dẫn đám người Liêu Hồng vào phòng bên cạnh, vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Triệu Hổ Phách.
“Lại đổi thư ký à?" Triệu Hổ Phách hướng về phía ngoài cửa và nhìn thoáng qua, cười như không cười nói: "Còn là một tiểu mỹ nhân nữa, Trần đại thiếu gia quả là có
diễm phúc nha.”
“Đừng nói bừa, đó là thư ký theo nghĩa đen." Tôi tức giận đem thực đơn đưa cho Triệu Hổ Phách, "Chổ này hương vị cũng không tệ, cô xem muốn ăn gì thì gọi đi."
Triệu Hổ Phách gật đầu, vừa lật xem thực đơn vừa liếc tôi một cái: "Thì ra thư ký còn phân ra nghĩa bóng với nghĩa đen nữa à, vậy theo như lời nói của cậu, Chu tiểu thư là thư ký theo nghĩa gì vậy?"
"
Tôi lập tức cứng đờ, tức giận mà phải tự châm điếu thuốc, "Không thể trả lời được."
“Ồ, vậy tôi hiểu rồi." Triệu Hổ Phách hé miệng cười, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, gọi vài món thoạt nhìn cũng khá ngon.
“Uống rượu không?" Cô ấy hỏi tôi.
Tôi nhíu mày, trong chớp mắt hồi tưởng lại bộ dạng bình tĩnh uống rượu như uống nước của Triệu Hổ Phách lần trước. Rượu ngày hôm qua còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nếu bây giờ còn phải uống thêm một trận với vị tửu thần này thì...
Chậc chậc, có chút kinh sợ!
Tôi nhíu mày, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhìn cô ấy và bình tĩnh nói: "Tùy ý cô, nếu cô muốn uống thì tôi có thể uống với cô một chút."
"
Triệu Hổ Phách nghĩ nghĩ, liền nói: "Thôi quên đi, buổi
chiều còn có công việc, chờ buổi tối lại đi uống.
Phù...
Buổi tối cũng được, ít nhất tôi sẽ có thêm nửa ngày để nghỉ ngơi và giải bớt rượu.
Trong lòng tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi: "Chuyện của tư bản Hồng Đồ và khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, đáng để cô tự mình bay đến Lôi Trạch này sao?"
Nghe được vấn đề này, động tác bưng ly nước của Triệu Hổ Phách lập tức cứng lại, ánh mắt liếc nhìn tôi, sau đó hỏi ngược lại: “Không được sao?"
“Không phải là không được, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ thôi." Tôi cười cười trả lời.
Triệu Hổ Phách thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang chế khác, thản nhiên nói: "Hàng ngàn hạng vạn hạng mục đầu tư đương nhiên không cần tôi phải đích thân tham gia vào.
Chủ yếu lần này là muốn đến gặp cậu một lần thôi."
"Đúng vậy, tôi đã nói loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần cô phải... hả?" Tôi đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hổ Phách, "Gặp tôi?”
“Ừm.” Triệu Hổ Phách khẽ vuốt cằm, trên khuôn mặt nổi lên một lớp ửng đỏ không dễ phát hiện.
Tôi sững sờ nhìn cô ấy chăm chú: "Gặp tôi làm gì?" Khuôn mặt ửng đỏ của Triệu Hổ Phách nhanh chóng trở lại bình thường, liền tức giận trừng mắt liếc tôi một cái, khế cắn hàm răng nói: "Thi đấu uống rượu! Lần trước không phân thắng bại, lần này tiếp tục!"
Tôi buồn bực thu hồi ánh mắt: "Đấu thì đấu thôi, sao còn tức giận nữa."
“Không cần cậu phải quan tâm.” Triệu Hổ Phách lại trừng mắt nhìn tôi một cái.
Cũng may lúc này nhân viên phục vụ đã gõ cửa để bưng đồ ăn vào, không khí xấu hổ mới giảm bớt được một chút. Xuyên suốt quá trình ăn cơm kế tiếp, Triệu Hổ Phách từ đầu đến cuối đối với tôi không nóng không lạnh, khiến cho trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái không thôi, cũng không biết đã đắc tội với cô nàng ở chổ nào.
Quả nhiên, phụ nữ chính là một loại sinh vật hay thay đổi. Ngay cả Triệu Hổ Phách có khí chất nữ vương và cao ngạo như vậy cũng không ngoại lệ.
Sau khi ăn cơm xong chúng tôi liền trở lại công ty, tôi gọi đám người Hoàng Lâm và Ngô Siêu tới để tạo thành đoàn đàm phán, cùng đoàn người của Triệu Hổ Phách bắt đầu tiến hành đàm phán về việc đầu tư vào khoa học kỹ thuật Phồn Hoa.
Nhưng quá trình đàm phán này thuận lợi đến mức nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Tình huống căn bản chính là, bất kể bên này đưa ra điều kiện hay yêu cầu gì, Triệu Hổ Phách đều đồng ý hết, ngay cả do dự cũng không mà liền trực tiếp đồng ý.
Kết quả cuối cùng được xác định là tư bản Hồng Đồ sẽ dựa theo định giá năm trăm triệu, đầu tư năm mươi triệu vào công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, chiếm 10% cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, vốn cổ phần của Úy Lam và Ngô Siêu cũng sẽ bị pha loãng theo tỷ lệ. Đồng thời, tư bản Hồng Đồ có trách nhiệm cung cấp nền tảng, chuỗi cung ứng và các nguồn lực khác cần thiết cho sự phát triển tiếp theo của Phồn Hoa, với giá cả ưu đãi hơn rất nhiều lần so với thị trường.
Hội nghị đàm phán chỉ kéo dài hơn nửa tiếng ngắn ngủi, cũng đã xác định tất cả hạng mục công việc chủ yếu, còn lại cũng chỉ là để cho đoàn đàm phán của hai bên tiến hành hoàn thiện các chi tiết nhỏ là được.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi đưa Triệu Hổ Phách đến văn phòng của tôi.
Triệu Hổ Phách ngồi ở trên ghế sa lon, Cố Oanh Tư đúng lúc bưng tới hai ly cà phê.
“Cảm ơn.” Triệu Hổ Phách gật đầu, sau khi dừng một chút, bỗng nhiên nói với tôi: "Bây giờ có thời gian không?"
Tôi cười hỏi: "Có thời gian, sao vậy?"
“Đi với tôi đến một nơi này."
ו
“Được thôi.” Tôi nói: "Cô chờ một chút, tôi cho người chuẩn bị xe.”
“Không.” Triệu Hổ Phách bỗng nhiên đè tay tôi lại, nhẹ giọng nói: "Đừng dân bọn họ theo, chỉ hai chúng ta thôi, chúng ta lén trốn đi."
Tôi nghe vậy liền sửng sốt, tiếp theo nhíu mày, cười nói: "Giống như lần trước ở buổi tiệc từ thiện sao?"
Triệu Hổ Phách gật đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ hứng thú và mừng rõ, khiêu khích nói: "Thế nào, có dám hay không?"
“Hừ, lão tử có gì mà không dám, cô không sợ trợ lý và vệ sĩ của cô nổi điên lên rồi đi khắp nơi tìm cô là được." Tôi cười haha.
Ai ngờ lúc này khóe miệng của Triệu Hổ Phách lại gợi lên một độ cong nhàn nhạt: "Không cần quản bọn họ, cậu chỉ cần nói có thể lén lút dẫn tôi bỏ trốn hay không?"
“Không thành vấn đề!" Tôi vung tay lên, hướng ra ngoài cửa hô to: "Oanh Tư, sắp xếp cho trợ lý của Triệu
tiểu thư và các nhân viên an ninh một chổ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhất định phải chiêu đãi tốt, hiểu chưa?"
“Vâng, Trần tổng." Cố Oanh Tư đẩy cửa ra và đáp lại một tiếng, liền dựa theo sự giao phó của tôi mà sắp xếp tất cả các nhân viên đi theo Triệu Hổ Phách sang khu nghỉ ngơi sang trọng ở sát vách, cũng dâng trà nóng và các món điểm tâm lên.
Khu nghỉ ngơi này nằm đối diện với hành lang văn
phòng của tôi, mà cửa sổ đều là thủy tinh trong suốt, ngồi ở bên trong có thể thu hết tình hình trước cửa văn phòng của tôi vào trong tầm nhìn, cho nên Liễu Hồng và các vệ sĩ chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì.
Triệu Hổ Phách thì có chút kỳ quái, hỏi: "Cậu sắp xếp như vậy, chúng ta không phải càng khó trốn đi sao?" “Tôi tự có diệu kế, đi theo tôi.”
Tôi nháy mắt mấy cái với Triệu Hổ Phách, liền đứng
dậy đi về phía bàn làm việc của tôi, Triệu Hổ Phách tò mò đi theo phía sau tôi.
Tôi đẩy cửa phòng làm việc ra, tiếp theo đẩy cửa ngầm bên cạnh giá sách ra, dân Triệu Hổ Phách đi vào phòng nghỉ chuyên dụng có giường, tủ quần áo và toilet, sau đó lại mở cửa phòng ở một bức tường khác ra, liền tiến vào phòng làm việc của Chu Thái Vi.
“Từ phòng làm việc này đi ra ngoài, vừa vặn là góc chết của khu nghỉ ngơi bên kia, chúng tôi có thể thần không biết quỷ không hay len lén rời khỏi công ty, sẽ không bị trợ lý và các vệ sĩ của cô phát hiện.”
Tôi đặt tay lên nắm cửa, dương dương đắc ý nhìn Triệu Hổ Phách, "Thế nào, có phải rất thông minh hay không?"
"Um..."
Triệu Hổ Phách vẻ mặt quái dị nhìn cánh cửa ngầm bên bức tường phía sau, và hỏi: "Phòng làm việc này là của ai vậy?"
“Của Chu Thái Vi." Tôi trả lời.
Vẻ mặt của Triệu Hổ Phách lúc này càng thêm quái dị, cười như không cười nhìn chằm chằm vào tôi: "Cho nên... phòng làm việc của anh và Chu tiểu thư đều có một cánh cửa ngầm như vậy, hơn nữa còn thông đến cùng một phòng ngủ sao?"