Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 290: Bị bắt cóc.



Kẻ xâm nhập ném Chim Sẻ đã bị hôn mê vào phòng khách, để yếm hộ cho mình, sau đó trong chớp mắt lao vào trong đám vệ sĩ, dứt khoát và lưu loát đánh ngã mấy tên vệ sĩ, từ đầu tới đuôi chỉ mất ngắn ngủn vài giây, khi đội trưởng đội vệ sĩ lần thứ hai nâng họng súng lên, cô ta đã hoàn thành một loạt động tác này và lập tức lao về phía tôi.

Động tác của cô ấy cực nhanh, trong mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy được một bóng đen mang theo mặt nạ, lấy thế sét đánh bay vút tới.

Sở dĩ có thể nhìn ra cô ta là phụ nữ, bởi vì mái tóc ngắn ngang vai và dáng người của cô ấy, cả người giống như một con báo mạnh mẽ, mũi chân chỉ cần điểm nhẹ một cái, cô ấy đã xuất hiện trước mặt tôi không đến hai

mét.

Mà cho đến lúc này, những vệ sĩ còn lại bên cạnh tôi thậm chí mới vừa kịp phản ứng, trên mặt lộ ra thần sắc bối rôi.

Tôi nhìn kẻ xâm nhập đang nhanh chóng tấn công tôi, đồng tử không khỏi hơi co lại, theo bản năng chắn trước Chu Thái Vi và Cách Cách, đem hai người bọn họ bảo vệ ở phía sau, đồng thời đột nhiên nâng cánh tay lên, họng súng đen ngòm trong tay nhắm thẳng vào mặt kẻ xâm nhập.

Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy con mắt ẩn đằng sau cái mặt nạ kia hiện lên một tia kinh ngạc, có vẻ không nghĩ rằng phản ứng và hành động của tôi lại nhanh như vậy.

Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, sau khi giơ tay lên liền trực tiếp bóp cò.

tôi.

“Bằng!”

Một tiếng súng vang vọng trong phòng khách. Họng súng lóe ra ánh lửa, viên đạn được bắn ra. Nhưng không đánh trúng mục tiêu như kỳ vọng của

Bởi vì đối phương khi tôi vừa mới giơ tay lên, trong chớp mắt đã sớm làm ra động tác, đầu gối hơi gập quỳ trên sàn nhà và trượt về phía trước, đồng thời nửa người trên lập tức ngửa ra sau.

Viên đạn gần như sượt qua mặt nạ của cô ta, bắn

trúng khung tranh gỗ trên vách tường phía sau.

Nguy rồi!

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, theo bản năng đè thấp họng súng, muốn bóp cò lần nữa.

Nhưng, đối phương đã trượt đến trước mặt tôi, một đôi tay như linh xà được thò ra, tôi chỉ cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn, cây súng trong tay tôi đã bị đối phương đoạt lấy.

Cho đến lúc này, đám vệ sĩ bên cạnh mới kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người rút súng nhằm ngay vào cô

ta.

Nhưng, đã chậm rồi.

Trong chớp mắt cô ta đã đoạt lấy khẩu súng, liên thẳng tắp đứng lên từ trên mặt đất, thân hình như gió vòng ra phía sau tôi, cánh tay trái vòng quanh cổ tôi, tay phải cầm súng chỉa thắng vào huyệt thái dương của tôi.

Chỉ một động tác này, liền khiến tất cả vệ sĩ như bị sét đánh, động tác cứng ngắc tại chỗ và không dám mạnh động.

Tôi có thể cảm giác được đầu của cô ấy đang chậm rãi hướng về phía trước dò xét, làm như đang quét mắt nhìn đám vệ sĩ kia, sau đó ghé sát vào bên tại của tôi.

Dưới mặt nạ truyền ra một âm thanh dễ nghe nhưng lại lạnh như băng: "Một chiêu chiếu tướng, các ngươi thua rồi."

"

Âm thanh dễ nghe quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người xung quanh đều không dám manh động, ánh mắt của mấy người vệ sĩ đang tập trung nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập đang cưỡng chế tôi, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

Mà kẻ xâm nhập kia lại giống như con mèo đang trêu chọc chuột vậy, ánh mắt lần nữa đảo qua trên người mấy vệ sĩ kia, chậm rãi mở miệng cười nói: "Không muốn ông chủ của các ngươi chết, liên ngoan ngoãn buông súng trong tay xuống, nếu không...

Ngón tay của cô ấy bỗng nhiên siết lại.

Đội trưởng đội vệ sĩ lập tức hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên, "Được, chúng tôi buông súng xuống, ngươi đừng manh động, muốn gì thì từ từ nói."

Vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo vệ giơ tay lên, tất cả mọi người đều cẩn thận khom lưng đặt súng xuống sàn nhà.

Kẻ xâm nhập hài lòng cười: "Ngoan lắm, vậy thì bây giờ... tất cả mọi người đến trước mặt tôi, đứng ở trong phạm vi tầm mắt của tôi.”

Mọi người sợ tôi bị tổn thương, tính cả Chu Thái Vi, Cách Cách và các nữ hầu gái khác, đều vội vàng nghe theo lời nói của cô ta, toàn bộ đứng ở trước mặt cô ấy.

Chu Thái Vi sắc mặt có vẻ tái nhợt, đem Cách Cách

giao cho nữ hầu gái bên cạnh, sau đó vuốt vuốt tóc, nhấc chân đi về phía trước hai bước, nói: "Vị tiểu thư này, mặc

dù tôi không biết là ai đã phái cô tới, nhưng chỉ cần cô thả thiếu gia nhà tôi ra, chúng tôi có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cô!"

“Vậy sao?”

Giọng nói của kẻ xâm nhập mang theo một chút

nghiền ngẫm, ánh mắt dừng lại trên người Chu Thái Vi một lát, dưới mặt nạ lại phát ra tiếng cười khẽ: "Có thật là yêu cầu gì cũng được không?"

“Được." Chu Thái Vi gật đầu, ánh mắt kiên định, "Cô cũng có thể nói thắng muốn bao nhiêu tiền!”

“Tôi không có hứng thú với tiền." Kẻ xâm nhập cười khẽ, nói với Chu Thái Vi: "Nhưng hiếm khi nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, hay cô nhảy một điệu nhảy để tôi thưởng thức một chút được không? Để tôi thả lỏng tâm

trạng đang căng thẳng này một chút."

“Hả?”

Tất cả mọi người trong phòng khách đều không khỏi kinh ngạc.

Chu Thái Vi nhíu mày, hỏi: "Đây là yêu cầu của cô sao?"

Kẻ xâm nhập nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy."

Chu Thái Vi không chút do dự gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cô! Hy vọng cô có thể giữ lời hứa thả thiếu gia nhà tôi ra!"

“Này này này, ngươi hiểu lầm một chuyện, tôi chỉ nói ngươi phải nhảy cho tôi một điệu để thả lỏng tâm trạng, chứ không nói sẽ thả vị soái ca này ra." Trong giọng nói của kẻ xâm nhập mang theo một tia trêu tức: "Nhưng nếu ngươi không nhảy, tôi sẽ lập tức bóp cò.

Chu Thái Vi vẫn như trước không chút do dự gật đầu: "Không thành vấn đề, sau khi nhảy xong nếu như cô có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra!"

Nói xong, Chu Thái Vi hít một hơi thật sâu, che giấu vẻ khuất phục trong mắt, liền dự định nhảy một điệu để thỏa mãn yêu cầu của kẻ xâm nhập.

Nhưng lúc này tôi lại đột nhiên mở miệng: "Thái Vi, không cần nhảy đâu, lui về đi.”

Chu Thái Vi sửng sốt: "Thiếu gia ...

"

“Nghe anh, lui về, anh sẽ xử lý." Âm thanh của tôi hết sức bình tĩnh, mang theo một tia mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

“Soái ca này, có phải anh còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại hay không?" Kẻ xâm nhập dùng súng dí vào đầu tôi, bất mãn nói: "Hiện tại cái mạng nhỏ của anh đang ở trong tay tôi, tôi mới là lão đại trong căn phòng này, tất cả mọi người phải nghe tôi!”

“Vậy sao?”

Tôi hồn nhiên không để ý đến họng súng trên đầu, hơi hơi quay đầu, nhìn cái mặt nạ gần trong gang tấc kia.

Ánh mắt dưới cái mặt nạ màu trắng vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc đang gợn sóng nào, làn da lộ ra bên ngoài cổ vô cùng trắng nõn, vành tai trong suốt, sợi tóc mềm mại, tôi thậm chí có thể từ trên người cô ấy ngửi thấy một hương thơm nhẹ nhàng.

Khóe miệng tôi chậm rãi gợi lên một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Tôi cá cô sẽ không giết tôi."

Kẻ xâm nhập rõ ràng sửng sốt một chút, nhe răng cười nói: "Phải không, ngươi lấy đâu ra loại tự tin này? Bởi vì ngươi nghĩ rằng mình là một soái ca sao?"

“Mặc kệ bởi vì cái gì, tôi đánh cược ngươi sẽ không giết tôi." Sau khi nhìn thấy cô ấy phản ứng như vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng một nửa của tôi đã hoàn toàn thả lỏng, giọng nói càng thêm bình tĩnh và lạnh nhạt.

Cô ta giống như bị tôi chọc cho tức giận, hung hăng chĩa họng súng vào đầu tôi: "Bây giờ chỉ cần ngón tay tôi khẽ động, đầu anh sẽ lập tức nổ tung!"

“Vậy cô cứ nổ súng đi."

Vừa nói chuyện, tôi đồng thời cũng trực tiếp xoay người lại, mặt đối mặt nhìn cô ta.

Theo động tác của tôi, Chu Thái Vi và nhóm vệ sĩ lập tức phát ra những tiếng kêu lo lắng và kinh hãi.

“Thiếu gia!”

“Trần tiên sinh..."

Nhưng chuyện mà bọn họ lo lắng cũng không phát sinh, kẻ xâm nhập không chỉ không bóp cò, ngược lại còn theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, sau đó mới định thần lại, nắm lấy cổ áo tôi, họng súng trong tay chia lên trán tôi: "Tôi cảnh cáo ngươi, muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng lộn xộn với tôi!”

Tôi nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn cổ áo bị nằm chặt của mình, sau đó ngẩng đầu, không chút sợ hãi đối diện với đôi mắt dưới mặt nạ kia, thản nhiên từ trong miệng phun ra hai chữ. "Buông tay!”

Kẻ xâm nhập trầm ngâm xuống, không khí trong phòng khách trong chớp mắt trở nên vô cùng nghiêm trọng, đám người Chu Thái Vi cũng hết sức căng thẳng, đội trưởng đội vệ sĩ lúc này đã hơi khom lưng, nhìn súng lục

dưới chân mình mà bắt đầu rục rịch.

Khi bầu không khí trong phòng dường như sắp được đẩy lên đến mức cao trào nhất, đã thấy kẻ xâm nhập ngượng ngùng buông cổ áo tôi rồi, thậm chí còn chủ động buông súng xuống, hơi có chút buồn bực nhỏ giọng nói thầm: “Hừm, thật sự không có ý nghĩa gì."

“Haha!” Tôi cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, mà là cầm lấy khẩu súng trong tay của cô ấy, trực tiếp ném cho đội trưởng đội vệ sĩ, khoát tay nói: “Đem súng cất đi, sau đó ra ngoài biệt thự xem một chút, giúp các anh đang hôn mê tỉnh lại, ai bị thương đều đưa đi bệnh viện. Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là không có người nào bị thương đâu, vị sát thủ tiểu thư này thực lực cao siêu, xuống tay hẳn là có chừng mực.”

Đội trưởng đội vệ sĩ ngây ngốc nhận lấy khẩu súng

lục, vẻ mặt không khác gì những người bên cạnh, kinh ngạc và ngây dại ra nhìn hình ảnh trước mắt, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Kẻ xâm nhập duỗi lưng một cái, đường cong và vóc dáng hoàn mỹ của cô ấy khi mặc bộ quân phục tác chiến bó sát người kia, lộ ra không sót một chút nào, cô ấy có chút tò mò hỏi tôi: "Cậu làm sao nhìn ra tôi không phải tới giết cậu vậy?

Tôi nghe vậy mỉm cười, đơn giản trả lời: "Ngay từ đầu tôi cũng có chút hoài nghi, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, cho đến khi cô cưỡng chế tôi, tôi mới phát hiện ra."

“Thật hay giả vậy?" Kẻ xâm nhập tỏ vẻ hết sức hoài nghi, bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của tôi, tiếp tục nói: “Cậu giải thích rõ ràng hơn xem!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv