Chương 291: Yêu Nguyệt.
Trong chớp mắt, cô gái giả làm kẻ xâm nhập kia ôm lấy cánh tay tôi, tôi liền cảm giác được bộ ngực đầy đặn của cô nàng đang áp chặt vào cánh tay của tôi, khiến tôi không khỏi có chút cảm giác sung sướng trong lòng.
Mặc dù tôi cũng đại khái đoán được thân phận của cô ấy, nhưng đối với tính cách nhảy nhót và tăng động này của cô ấy, cảm thấy có chút không nói nên lời.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi liền trả lời: "Biệt thự của tôi có mức độ phòng bị rất cao, cho dù thật sự có sát thủ muốn gây bất lợi cho tôi, cũng có thể đợi đến khi tôi xuất hành mới động thủ, như vậy xác xuất thành công sẽ lớn hơn một chút. Cho dù tên sát thủ đó có tự tin vào năng lực của mình có nào đi nữa, hoặc tự tin đột phá ngay chính diện và phá hủy tất cả phòng tuyến để xông vào biệt thự giết chết tôi, cũng không cần thiết phải như vậy. Sát thủ chân chính ai mà không chọn cho mình phương án tốt nhất nếu có thể chứ, trực diện xông vào một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy để làm gì?! Đây chính là điểm đáng ngờ đầu tiên.”
"Điểm đáng ngờ thứ hai, là khi cô ở bên ngoài biệt thự, trên khung hình camera có thể bắt được bóng dáng của cô, mơ hồ có thể nhận ra được khi cô đánh ngã những người gác cổng đó, cũng không cầm vũ khí trong tay, chỉ là
đánh cho bọn họ bất tỉnh mà thôi. Đương nhiên, có thể là
do tốc độ của cô quá nhanh, hoặc vũ khí của cô quá nhỏ, cho nên tôi mới không nhìn thấy. Nhưng cho dù như thế nào, đây cũng là một điểm đáng để nghi ngờ.
"Tiếp theo chính là lúc cô xông vào biệt thự và bắt cóc tôi, nói thật, lúc đó đích thực tôi đã có chút hoảng sợ. Nhưng sau khi cô bắt được tôi cũng không ngay lập tức giết chết tôi, ngược lại còn đưa ra yêu cầu kỳ cục không hợp lý, tôi liền dần dần bình tĩnh lại. Không phải do tôi nghĩ nhiều, mà do hành vi của cô đích thực quá kỳ quái!”
“Điểm quan trọng nhất là, tôi thấy được ánh mắt của cô, trong ánh mắt của cô hoàn toàn không có chút sát khí nào."
Tôi nhìn về phía cô gái vừa xâm nhập biệt thự kia, bình tĩnh nói: "Tôi đã trải qua tình huống cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa đã bị người khác giết chết, cho nên biết rất rõ ánh mắt của một người khi chuẩn bị giết người là như thế nào, ánh mắt của cô lúc này không có cảm giác đó."
Cô gái xâm nhập liền giật mình, lại hỏi: "Chỉ từ những chi tiết này, cậu liền dám suy đoán tôi không phải sát thủ tới giết cậu sao?"
“Đúng vậy, nhưng đương nhiên cũng không dám hoàn toàn chắc chắn.”
Tôi buông tay, đĩnh đạc nói: "Nhưng tôi không phải đã thử rồi sao, phản ứng lúc đó của cô mới thật sự khiến tôi
шевце
tin rằng phán đoán của mình là chính xác."
Cô gái xâm nhập nâng tay lên vỗ vỗ trán của mình: "Vậy cậu đây là lấy tính mạng của mình để đi thăm dò đó, lỗ như cậu phán đoán sai, không sợ tính mạng của mình cứ như vậy mà mất đi sao?"
nói.
“Sự thật chứng minh tôi đã đoán đúng." Tôi bình tĩnh
Cô gái xâm nhập im lặng mà không nói gì, sau đó cảm thán nói: "Chậc chậc, đầu óc này, tâm tính này, can đảm này, chỉ như vậy là đủ rồi, quả là lợi hại, lợi hại."
Tôi không nói gì mà chỉ nhìn cô nàng, nói: "Nịnh nọt có thể không lộ liễu như vậy không?"
“Tôi làm gì có nịnh nọt cậu đâu, tất cả những gì tôi nói đều là thật lòng." Lúc bây giờ đối phương mới đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, lại duỗi lưng một cái, nói với người
vệ sĩ đang đứng trong phòng khách: "Ôi, mệt chết tôi rồi, vì muốn các cậu nhận diện rõ các lỗ hống bảo an của biệt thự này, tôi vừa xuống máy bay liền chạy tới đây, làm một trận chính diện tập kích. Cậu có nước không? Tôi sắp chết khát rồi."
וו
Đội trưởng vệ sĩ ngây ngốc nhìn cô ấy, vẫn chưa hoàn hồn lại: "Hả?"
“Ngu xuẩn, dựa vào tên hàng như các cậu làm sao có thể bảo vệ được thiếu gia chứ, may mắn là vệ sĩ đẳng cấp nhất thế giới, chính là tôi đây, đã có mặt ở đây rồi." Cô gái xâm nhập bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn tôi hất hất cằm, "Cậu nói có đúng không hả, thiếu gia."
“Ai cho cô ngồi xuống rồi, đứng lên cho tôi." Tôi tức giận nói.
Việc đã đến nước này, những người khác rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đều nhao nhao lộ ra thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời còn có chút phẫn nộ, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào cô gái xâm nhập kia.
Con mẹ nó vệ sĩ hàng đầu thế giới gì chứ.
Làm một trận như vậy không phải đang muốn dọa chết người sao?!
Đội trưởng đội vệ sĩ lúc này đang muốn phát hỏa, nhưng nghĩ tới đối phương có thực lực mạnh mẽ và đã tập kích thành công biệt thự lúc này, khuôn mặt lập tức đỏ
bừng lên, như có chút chột dạ mà há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
Ngược lại Chu Thái Vi sau khi lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ấy, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó.
“Hung dữ như vậy làm gì chứ?!" Cô gái xâm nhập lầm bầm một câu, sau đó liền đứng dậy mặc dù không tình nguyện cho lắm.
Tôi trầm mặt nhìn cô ấy, hỏi: "Là cha tôi phái cô tới sao?"
“Ừm.” Cô nàng gật gật đầu, nói: "Tôi vừa mới ở nước ngoài chấp hành xong nhiệm vụ ám sát, đã bị chủ tịch gọi điện thoại về, nói tôi phải phụ trách làm cận vệ cho một nhân vật trọng yếu, phụ trách toàn quyền công tác bảo vệ sự an toàn của người này. Nhưng vai trò chính của tôi là sát thủ, làm sao hiểu được mấy chuyện làm vệ sĩ này, cho nên liền muốn cho các người thử một trận tập kích bất ngờ, mượn việc này tìm kiếm sơ hở trong công tác an ninh của căn biệt thự này, haha haha, có phải là ý tưởng này rất thiên tài hay không?"
Cô gái này hình như là một người nói nhiều, nói xong lại tiến đến trước mặt tôi, tiếp tục nói: "Trải qua sự kiểm tra vừa rồi của tôi, công tác bảo an của căn biệt thự này quả nhiên rối tinh rối mù. Nhưng bản thân thiếu gia thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi, không chỉ đẹp trai như
vậy, mà còn rất có đầu óc, không chỉ có đầu óc, mà lá gan còn rất lớn, là gan không chỉ lớn, mà tâm chí còn hết sức bình tĩnh.”
“Dừng dừng dừng." Tôi không thể làm gì khác ngoài việc cắt ngang cô nàng, sau đó ra lệnh: "Đem mặt nạ trên mặt cô tháo xuống đi."
"Hả? Ồ, quên cái này luôn.”
Cô gái xâm nhập lúc này mới giơ tay tháo mặt nạ màu trắng xuống, lập tức một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
Dù không trang điểm, nhưng lại xinh đẹp vô song, ngũ quan tinh xảo, làn da mịn màng, đôi môi đỏ thẫm trong suốt hơi hơi nhếch lên, hơn nữa tóc ngắn ngang vai, chỉ xét về khuôn mặt mà nói đã vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, thật sự rất khó tưởng tượng cô ấy lại là một sát thủ giết người không run tay, hơn nữa thực lực còn khủng bố đến mức khiến người khác phải tặc lưỡi.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp này, kết hợp với bộ quần áo bó sát người phác họa nên đường cong và dáng người quyến rũ, liền làm cho người ta cảm nhận được khí chất hết sức giỏi giang, phảng phất trong dáng người hoàn mỹ kia đang ẩn chứa một sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.
Tất cả mọi người trong phòng khách dường như đều bị nhan sắc dưới lớp mặt nạ của cô ấy làm cho kinh ngạc,
ngay cả tôi cũng không nhịn được mà nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Đúng lúc này, lại thấy Chu Thái Vi chạy chậm tới, vẻ mặt kinh ngạc: "Yêu Nguyệt? Thật sự là cô sao!”
Cô gái xâm nhập tên là Yêu Nguyệt, xoay người nhìn về phía Chu Thái Vi, giơ tay lên chào một cái, nhưng nụ cười trên mặt nhìn như thế nào cũng có một chút khiêu khích: "Hi, Chu Thái Vi, đã lâu không gặp."
“Trách không được tại sao vừa rồi cô lại bắt tôi khiêu vũ!" Chu Thái Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ấy, "Đã nhiều năm không gặp như vậy, tính cách của cô vẫn khiến người khác phải chán ghét như vậy."
“Đâu có đâu có, tôi cũng không ngờ nhiều năm như vậy mà cô cũng không tiến bộ chút nào, vẫn là dễ dàng bị tôi lừa gạt như vậy, haha!" Yêu Nguyệt đối chọi gay gắt nhìn Chu Thái Vi.
шевне
Ánh mắt của hai người phụ nữ chạm vào nhau, giống
như hai dòng điện va vào nhau tạo ra những tia lửa kịch liệt, ngay cả không khí trong phòng khách cũng trở nên căng thẳng.
Tôi kinh ngạc nhìn hai cô gái giống như có mối thù oán lâu năm này, nhịn không được hỏi: "Hai người các cô... quen biết nhau à?"
Chu Thái Vi lấy lại tinh thần, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó kéo cánh tay của tôi, ở bên tai tôi nhẹ giọng trả lời: "Biết chứ, thiếu gia, cô ta tên là Yêu Nguyệt, cũng xuất thân từ cô nhi viện Thanh Điểu, chung một khóa với tôi. Nhưng phương hướng phát triển của cô ấy và tôi không giống nhau, lúc ấy thành tích bắn súng, chiến đấu, lái xe, ngụy trang, tình báo của cô ấy đều đứng đầu, cho nên được bồi dưỡng thành một sát thủ và vệ sĩ. Sau khi cô ấy rời khỏi cô nhi viện liền bặt vô âm tín, tôi cũng không ngờ sẽ gặp cô ấy ở đây."
“Thì ra là thế."
"
Tôi như bừng tỉnh đại ngộ và gật gật đầu.
Không ngờ lại cô ấy lại xuất thân từ cô nhi viện Thanh Điểu, chuyên môn bồi dưỡng tử sĩ của tập đoàn Trần Thị, cho nên xét về phương diện trung thành hẳn là không có vấn đề. Hơn nữa thực lực còn khủng bố như thế, cô ấy được cử đến để làm vệ sĩ cho tôi, như vậy cũng rất hợp logic.
Yêu Nguyệt liếc Chu Thái Vi một cái, hừ lạnh nói:
"Xem ra mấy năm nay cậu sống cũng không tệ nha, khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp, đi theo bên cạnh thiếu gia chắc được tẩm bổ không ít phải không?"
Chu Thái Vi không cam lòng yếu thế mà liếc nhìn cô nàng, trên mặt lại nở nụ cười quyến rũ, nói: "Đó là chuyện đương nhiên, không giống những người khác, chỉ có thể đi lại trong bóng tối, cả ngày làm bạn với máu tươi và tử thi, còn phải làm ra một bộ dạng đáng yêu, quả thực làm người khác cảm thấy buồn nôn.”
Yêu Nguyệt nhất thời tức giận, trừng mắt hung dữ và mắng: "Tiện nhân!”
lực!"
Chu Thái Vi cười lạnh: "Con điếm!"
“Có tin tôi đánh cậu không hả?"
“Đến đây, cái thứ phụ nữ dã man chỉ biết sử dụng bạo
“Vậy cũng tốt hơn bình hoa như cậu!"
"Phì! Bọn man rợ!"
“Bình hoa!”
Tôi nhìn hai người bọn họ đột nhiên biến thành hai cô gái nhỏ bắt đầu mắng nhau, không khỏi dở khóc dở cười, vội vàng ngăn lại: "Hai người các cô... quan hệ không tốt lắm sao?"
Chu Thái Vi thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng liền nói: "Lúc ở cô nhi viện chính là tử địch! Nếu không phải tôi
thủ hạ lưu tình, cô ấy đã sớm bị tôi dìm chết rồi.
“Xì, nói cứ như cậu chưa từng bị tôi đánh qua vậy."
Yêu Nguyệt đồng thời cũng hừ lạnh một tiếng, tiếp theo tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cánh tay của tôi, chớp chớp mắt, sau đó khẽ cắn môi, nũng nịu quyến rũ nói: "Thiếu gia, về sau sẽ do tôi bảo vệ cho cậu, cậu có bất kỳ yêu cầu gì tôi đều có thể thỏa mãn cậu hết, những tư thế hay kỹ năng mà Chu Thái Vi biết làm, tôi cũng biết làm đó nha...”
Chu Thái Vi thấy thế liền tức giận: "Phì, tiện nhân, cậu lại còn dám quyến rũ thiếu gia sao?!"
"Con điếm! Tại sao cậu được mà tôi không được hả?!" Yêu Nguyệt trừng mắt phản kích.