Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 289: Là một người phụ nữ sao?!



“Vâng!”

Nghe được lời căn dặn của tôi, người vệ sĩ lập tức cho người mở TV trong phòng khách.

Từ sau khi hệ thống an ninh được nâng cấp, bên ngoài biệt thự có thêm hai mươi mấy chiếc camera, mà tất cả hình ảnh theo dõi đều có thể kết nối với bất cứ màn hình nào trong nhà, và bất kỳ lúc nào nếu muốn.

Sau khi TV được mở ra, trên màn hình liền xuất hiện các khung hình được sắp xếp chỉnh tề, bởi vì mỗi camera theo dõi đều có công năng hồng ngoại nhìn vào ban đêm, cho nên dù lúc này đã rất khuya, nhưng cảnh tượng bên ngoài cũng có thể hiện lên màn hình một cách hết sức rõ ràng.

Tôi tiện tay châm cho mình một điếu thuốc, sau đó hơi nheo mắt lại.

Hơn hai mươi khung hình camera bao gồm tất cả khu vực xung quanh biệt thự, không có góc chết nào, có thể nhìn thấy có vài trạm gác đã bị tập kích, nhân viên bảo vệ ngã trên mặt đất không biết là sống hay chết.

Các trạm canh gác còn lại vẫn giữ vững vị trí của mình, Chim Sẻ thì đang mang theo hai đội người ở phía bên trái biệt thự, phân tán thành hình quạt, cẩn thận dò xét

tìm kiếm về phía trước.

Tôi chậm rãi rít một hơi thuốc, chăm chú nhìn hình ảnh giám sát trên màn hình, trong lòng cũng hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng hay bối rối.

Lần trước khi bị tập kích, lúc đó chỉ có một mình tôi, vả lại thân thủ đối phương lại vô cùng cường đại, mới khiến tôi phải dốc hết sức lực và thậm chí là liều mạng, mới có thể chiến thắng vào phút chót và giữ được mạng sống của mình.

Nhưng lần này là ở nhà tôi, sau khi hệ thống an ninh được nâng cấp, thì tôi còn phải sợ gì chứ.

Bên ngoài, đội tuần tra do lính gác chính quy, lính gác thường phục và Chim Sẻ dẫn đầu cộng lại ước chừng hơn hai mươi người, còn có một tổ bảo an số bốn phụ trách bảo vệ tôi bên trong phòng, mỗi một người bọn họ đều là những vệ sĩ có thực lực rất mạnh đã được chọn lựa kỹ càng.

Tôi không biết số lượng và thân phận người tập kích bên ngoài, nhưng tôi biết, nếu như mức độ an ninh này còn không thể bảo vệ sự an toàn của tôi, vậy giờ phút này có căng thẳng cũng vô dụng.

Đương nhiên, cũng không thể thiếu sự chuẩn bị và phương án đối phó.

Vừa rồi khi phát hiện nhiều trạm gác bị mất liên lạc, xác định đã có người xâm nhập vào đây, Chim Sẻ đã dựa

theo phương án khẩn cấp lập tức bấm số điện thoại của

Hoàng Thiệu Dân. Nói cách khác, lúc này đang có rất nhiều cảnh sát được trang bị tận răng đang nhanh chóng chạy tới bên này.

Cho nên, chỉ cần kẻ xâm nhập không thể trong thời gian ngắn đột phá hàng phòng vệ Chim Sẻ, thành công xông vào biệt thự để giết chết tôi, thì trong vòng mười phút

sẽ có rất nhiều cảnh sát bao vây bọn họ.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều đang lắng lặng nhìn khung hình camera trên màn hình TV, mặc dù không có âm thanh, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng và căng thẳng kia.

Đúng lúc này, tôi chú ý tới trong một khung hình giám sát phía trên bên trái dường như có một bóng đen hiện lên.

Bóng đen kia có tốc độ cực nhanh, thế nên tôi vẫn

đang hoài nghi không biết bản thân mình có bị hoa mắt hay không, nhưng cảnh tượng phát sinh ngay sau đó đã khiến tôi phải cau mày.

Trong màn hình giám sát, người vệ sĩ đang cảnh giác, sau khi bóng đen hiện lên liên trực tiếp ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không biết sống chết. Ngay sau đó, khung hình theo dõi kia trong chớp mắt đã biến thành từng bông tuyết, rõ ràng đã bị người khác phá hư.

Đội trưởng đội bảo an số 4 lập tức nghiêm mặt, cầm lấy bộ đàm trầm giọng nói: "Trạm canh gác số 3 bị tập kích, camera bị phá hỏng. Nhắc lại, trạm canh gác số 3 bị tập kích, camera đã bị phá hỏng, xin hướng về trạm canh gác số 3 để tìm kiếm kẻ địch."

Trong bộ đàm truyền ra tiếng của Chim Sẻ: "Rõ."

Trong khung hình camera, Chim Sẻ giơ tay ra hiệu, những đồng đội đang tìm kiếm bên cạnh và phía trước lập tức dừng bước, sau đó đồng loạt thay đổi phương hướng, nhanh chóng áp sát trạm canh gác số 3.

Nhưng ngay khi đám người của Chim Sẻ hành động, trong một khung hình giám sát khác lại có một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, gần như giống hệt tình huống vừa rồi, lính gác ngã xuống đất không biết sống chết, ngay sau đó màn hình cũng bị phá hỏng, hình ảnh biến thành từng bông tuyết.

Sắc mặt của đội trưởng tổ bảo an hơi trầm xuống,

trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, cầm lấy bộ đàm nói: "Vị trí số 16 bị tập kích, camera bị phá hỏng."

"

Theo như thông báo bên trong bộ đàm, động tác của đám người Chim Sẻ lại ngừng lại. Chỉ thấy sau khi Chim Sẻ trầm ngâm vài giây, nhanh chóng đánh ra mấy thủ thế chiến thuật, ngay sau đó liền có mấy người thoát ly khỏi đội ngũ, chạy về phía camera số 16, còn Chim Sẻ thì dẫn theo những người còn lại tiếp cận vị trí số 3.

Bởi vì camera số 3 đã bị phá hư, nên hình ảnh đám người của Chim Sẻ rất nhanh liền biến mất trong khung hình theo dõi.

Trong phòng khách của biệt thự, trái tim mỗi người dường như đều nhảy vọt lên tận cổ họng, căng thẳng nhìn những hình ảnh còn lại trên màn hình.

Cũng đúng lúc này, bóng đen vừa rồi lại xuất hiện.

Ánh mắt tôi hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào bóng đen xuất hiện trong hình, nhưng bởi vì tốc độ của nó, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của một con người, ngay sau đó liền biến mất không thấy gì.

Đối phương giống như một con quỷ không hình không bóng, mấy người chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn từng trạm canh gác trong khung hình giám sát bị lẳng lặng triệt tiêu, từng khung hình giám sát cứ thế mà biến mất, chỉ để lại màn hình đầy bông tuyết.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, tất cả camera trên màn hình gần như đã bị phá hỏng không còn sót lại cái nào, chỉ còn lại một cái duy nhất được lắp đặt ở vị trí gần cửa chính của biệt thự là chưa bị phá hỏng.

Vẻ mặt đội trưởng đội bảo an đã hoàn toàn tối sầm, sâu trong đáy mắt hiện lên sự căng thắng và bất an. Tôi có thể hiểu tại sao.

Kẻ địch hành động như một con ma quỷ, chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã giải quyết hết tất cả các trạm gác bên ngoài biệt thự, cũng gần như phá hủy tất cả các camera theo dõi, mà chúng tôi thậm chí ngay cả số người xâm nhập cụ thể cũng không biết.

Điều này chứng tỏ sự chênh lệch thực lực của hai bên gần như là tuyệt đối, hàng phòng vệ có vẻ như “giọt nước không lọt" này đã dễ dàng bị xuyên thủng như một tờ giấy.

Cũng may, bên ngoài biệt thự vẫn còn đám người của Chim Sẻ, tuy rằng không thể nhìn thấy trên màn hình giám sát, nhưng cô ta đã chuyển sang chế độ thời gian thực, có thể nghe được rõ ràng âm thanh mà bọn họ truyền đến. “Đã đến vị trí số ba, vẫn chưa phát hiện kẻ xâm

nhập."

“Vị trí số mười sáu không phát hiện kẻ xâm nhập

"

“Mọi người lập tức trở về phòng thủ, đề cao cảnh giác, dọc đường tìm kiếm kẻ địch!"

“Cho phép sử dụng súng ống, một khi phát hiện, lập tức bắn chết!"

“Vâng, hiểu rồi!”

Tiếng ra lệnh bình tĩnh và vững vàng của Chim Sẻ mang đến cho người ta một cảm giác an tâm, trong bộ đàm truyền đến tiếng bước chân sột soạt, là người của tổ an ninh bên ngoài biệt thự đang bước nhanh trở về.



Đột nhiên, trong bộ đàm phát ra tiếng kêu kinh hãi, ngay sau đó là tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng súng, tiếng thở dốc, tiếng chạy trốn hỗn loạn cùng một chỗ.

“Khoan đã, đó là cái gì vậy?!"

"Phát hiện kẻ xâm nhập, phát hiện kẻ xâm nhập, mau tới... Á!”

“Đã có sáu người bị giết chết, đối phương hình như có còn rất nhiều người, mau tới trợ giúp, mau tới trợ giúp! “Bằng! Bằng! Bằng!"

“Cố lên, chúng tôi sẽ đến ngay!"

“Nhanh... nhanh quá, căn bản không thấy rõ đối phương ở đâu!"

“Không đúng! Đối phương chỉ có một người!" “Á"

“Bùm...

Âm thanh hỗn loạn chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn, sau tiếng hét thảm thiết cuối cùng và âm thanh một vật nặng ngã xuống đất, bộ đàm đã quay về sự yên tĩnh ban đâu.

Trong phòng khách biệt thự, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt tỏ ra vô cùng căng thẳng và hoảng

sợ.

Đội trưởng đội bảo vệ nắm chặt bộ đàm trong tay, lo lắng hỏi: "Đội bảo vệ số hai và đội bảo vệ số ba, xin báo cáo tình hình, lặp lại, xin báo cáo tình hình!"

Trong bộ đàm không có bất kỳ âm thanh nào được truyền ra, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Mọi người, cảnh giác, hộ vệ!"

Đội trưởng đội vệ sĩ trầm mặt, cùng những vệ sĩ khác quay lưng về phía ghế sô pha, và vây thành một vòng tròn, bảo vệ chúng tôi ở trong đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Cách có chút tái nhợt, ánh mắt trừng lớn, có vẻ có chút hoảng sợ. Chu Thái Vi ôm chặt cô vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

Tôi dập tắt điếu thuốc lá trong gạt tàn, tuy rằng trái

tim đang chậm rãi trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, lấy một khẩu súng lục từ chỗ đội trưởng đội bảo an, lắng lặng nhìn chăm chú về phía cửa sổ.

Trong phòng khách to như vậy, ngoại trừ tiếng hít thở của mọi người ra thì không còn bất kì âm thanh nào khác, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên.

“Loảng xoảng!”

Tiếng thủy tinh võ vụn đột nhiên truyền đến, tất cả mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một bóng đen đập võ cửa sổ sát đất thông với sân vườn và phòng khách, xông thẳng vào.

Ánh mắt đội trưởng đội vệ sĩ lập tức ngưng tụ, giơ súng lên muốn bắn.

Đồng tử của tôi hơi co lại, vội vàng đè họng súng của cậu ta xuống, "Đừng nổ súng, đó không phải là kẻ địch!” “Bằng!”

Họng súng lóe lên một ánh lửa, may mà họng súng đã lệch đi, viên đạn chỉ bắn trúng sàn nhà. Mà bóng đen vừa mới đập võ cửa sổ đi vào trong phòng đã ngã trên mặt đất phòng khách, nhìn kỹ lại, đúng là Chim Sẻ rồi, cô ấy đã hoàn toàn hôn mê.

Đội trưởng bảo vệ sĩ bị dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng nâng họng súng lên lần nữa.

Nhưng, đã không còn kịp rồi.

Trong chớp mắt khi Chim Sẻ bị ném vào phòng khách, một bóng đen đang theo sát phía sau đã nhanh chóng tiến vào, khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Chim Sẻ, hắn ta đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tại mà bay vút tới, trực tiếp vọt vào trong vòng vây do mấy người vệ sĩ hình thành.

“Bằng! Bằng! Bằng!"



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv