“Cảm ơn tôi?" Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, "Cảm ơn tôi cái gì?"
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu dành cho lão Hạ."
Trên mặt Tô Tiểu Nhiễm mang theo nụ cười chân thành, dịu dàng nói: "Tôi có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này lão Hạ đã rất vui vẻ, hoàn toàn khác với trạng thái uể oải và chán chường lúc trước. Tôi biết đây là bởi vì cậu đã cho anh ta một tia hy vọng mới, để cho tập đoàn Minh Đức có cơ hội một lần nữa khôi phục lại thời hoàng kim."
Tôi cười và khoát tay áo, "Đây chỉ là chuyện làm ăn, chị dâu không cần phải cảm ơn tôi."
“Được, cậu đã nói không cần thì tôi cũng không khách sáo nữa." Tô Tiểu Nhiễm dịu dàng cười một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ bưng ly rượu và ra hiệu với tôi.
Tôi thấy thế liền cầm lấy cái ly và cụng với cô ấy, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu vào bụng, khuôn mặt của Tô Tiểu Nhiễm đã ửng đỏ, ánh mắt có vẻ mông lung, cả người toát ra khí chất quyến rũ.
Cô ấy một tay chống má, cười tủm tỉm nhìn tôi chăm chú, sau đó nói: "Tính cách của Đóa Nhi có lúc hơi điêu
ngoa, nhưng cậu đừng để ý. Ngày mai lão Hạ rời đi, tôi lại là một người phụ nữ không có bản lĩnh gì, cho nên phiền cậu chăm sóc và chiếu cố cho Đóa Nhi nhiều một chút."
"Yên tâm đi, tôi sẽ để mắt tới cô ấy. Cả chị cũng vậy, có bất kỳ chuyện gì cần hỗ trợ, chị cứ gọi điện thoại cho tôi là được, cam đoan lúc nào cũng sẽ có mặt.
Tôi gật gật đầu và đáp ứng, lại cùng cô ấy hàn huyện thêm một hồi liền chủ động cáo từ.
Dù sao anh Hạ cũng đã uống say, cho dù Tô Tiểu Nhiễm và anh ấy không thực sự là vợ chồng của nhau, đó cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, thật sự không thích hợp uống rượu cùng người mình gọi là chị dâu. Huống chi lần trước uống nhiều đến mức thiếu chút nữa đã phạm sai lầm, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy chột dạ.
Tô Tiểu Nhiễm một đường tiễn tôi đến cửa biệt thự, gió nhẹ bên ngoài nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc bên tai của cô ấy, kết hợp với khuôn mặt ửng đỏ mang theo một chút men say của cô ấy, vẻ quyến rũ này quả thực hết sức mê hoặc lòng người.
Tôi nhìn thoáng qua một cái liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tôi về đây, chị dâu.”
וו
“Được." Tô Tiểu Nhiễm gật đầu, cười nói: "Khi nào thì thiết bị Phồn Hoa đời thứ ba của cậu được phát hành, nhớ nói cho tôi biết một tiếng, tôi còn đang chờ mua đó."
“Chà tôi quên luôn chuyện này." Tôi vỗ vỗ đầu một cái,
endeng 200. u
"Sản phẩm mới tuy còn chưa được tung ra thị trường, nhưng đã được sản xuất rồi. Nếu chị dâu thích, qua hai ba ngày nữa tôi cho người mang một bộ tặng cho chị."
nhà.
Sau khi tạm biệt Tô Tiểu Nhiễm, tôi lập tức trở về
Chu Thái Vi đang đi làm, Cách Cách thì đi học, trong nhà ngoại trừ mấy cô hầu gái thì chỉ có một mình tôi, nếu không có chuyện gì làm, tôi liền trực tiếp trở về phòng ngú.
Có lẽ do đã uống nhiều rượu, nên tôi ngủ thắng một giấc đến chạng vạng. Khi tôi mở mắt ra, chân trời đã chỉ còn lại ánh chiều tà cuối cùng, xuyên qua cửa sổ mà chiếu vào bên trong phòng.
Tôi rửa mặt qua loa một cái, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, sau khi xuống lầu thì phát hiện Chu Thái Vi và Cách Cách đều đã trở về nhà.
Lúc này Chu Thái Vi đang ngồi ở trên ghế sô pha và nghiêm túc lật xem báo cáo, Cách Cách thì ngồi ở trên sàn nhà trong phòng khách, vui vẻ chơi trò ghép hình với chị hầu gái, có vẻ cô bé đang vô cùng thích thú.
Thấy tôi đang đi xuống lầu, Cách Cách lập tức vứt mảnh ghép trong tay sang một bên, đứng dậy chạy chầm chậm về phía tôi, người còn chưa tới đã nhảy lên giữa không trung, nhào vào lòng tôi như một con chim yến bay về tổ.
“Haha, tên tiểu nha đầu này, mới một ngày không gặp đã nhớ tôi đến vậy sao?"
Tôi cười ôm Cách Cách vào lòng, hỏi: "Hôm nay ở trường thế nào, chơi vui không?"
Cách Cách gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt như búp bê sứ hiện ra một nụ cười mừng rõ.
Tôi ôm cô bé đi đến bên cạnh ghế sô pha, Chu Thái Vi đã đặt văn kiện xuống, dịu dàng hỏi: "Thiếu gia đói bụng
không, có muốn ăn cơm không?"
“Được, chuẩn bị đồ ăn đi."
Tôi gật đầu, sau đó đặt Cách Cách xuống để cô bé tiếp tục chơi trò ghép hình, lại ngồi xuống bên cạnh Chu Thái Vi, có chút đau lòng nói: "Mỗi ngày công việc đều bận rộn như vậy, có phải rất vất vả không?"
“Không đâu." Chu Thái Vi cười ngọt ngào, rúc vào trong lòng tôi, "Tập đoàn giao công việc cho em làm, là
đang tín nhiệm em, em đương nhiên không thể phụ lòng sự bồi dưỡng của gia tộc và chủ tịch.”
“Nhưng em là trợ lý của anh mà, anh cũng không nó nhìn thấy em mệt mỏi như vậy, hiện tại mỗi ngày đều phải quản lý biết bao nhiêu công ty của gia tộc thì đâu có được.
Tôi giả bộ bất mãn nói: "Không được, anh phải gọi điện thoại cho cha, từ chối toàn bộ công việc của em, để sau này em chỉ có thể an tâm làm trợ lý nhỏ của anh mà thôi."
“Không được." Chu Thái Vi lại vội vàng nói: "Chi nhánh công ty mà em đang quản lý, hiện tại đang ở thời kỳ phát triển quan trọng, nếu đột ngột thay đổi người phụ trách sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn liên lụy đến bố cục chiến lược tổng thể của tập đoàn. Tiếp tục phụ trách công việc ở chi nhánh công ty đó là ý nguyện của em, thiếu gia, anh chờ em xong việc trong khoảng thời gian này, liền từ chức ở chi nhánh công ty, đến lúc đó sẽ chỉ ở bên cạnh thiếu gia mà thôi, có được không?"
Chu Thái Vi chớp đôi mắt to ngập nước nhìn tôi, phát hiện nụ cười trêu chọc trên mặt tôi, không khỏi sửng sốt, sau đó oán trách nhéo cánh tay của tôi một cái, "Đáng ghét, anh cũng chỉ biết ăn hiếp người ta thôi.”
“Haha haha, anh chỉ chọc em một chút thôi mà." Tôi cười và ôm lấy Chu Thái Vi, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn
mặt của cô nàng, "Em đó, ngoài mặt thì vô cùng dịu dàng, nhưng trong xương tủy thật ra là một nữ cường nhân chân chính, anh chẳng qua không muốn em phải vất vả như vậy mà thôi.”
Chu Thái Vi vẻ mặt dịu dàng, hôn lên mặt tôi một cái: "Em biết thiếu gia đau lòng cho em, nhưng yên tâm đi, chờ làm xong giai đoạn quan trọng của chi nhánh này, em sẽ lập tức chuyên tâm làm cô tiểu trợ lý của thiếu gia, đến lúc đó thiếu gia muốn em làm gì cũng được."
“Vậy còn tạm được." Tôi mỉm cười.
Chu Thái Vi lại giống như một con mèo nhỏ rúc vào trong lòng tôi, dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, sản phẩm mới của Phồn Hoa sắp ra mắt, buổi họp báo sẽ diễn ra vào ba ngày sau, nhưng đã có rất nhiều doanh nghiệp và gia tộc ngửi được mùi đều phái người đến Lôi Trạch trước, đang thử thăm dò chủ nhân thực sự của công ty công nghệ Phồn Hoa, cũng chính là anh đó thiếu gia." “Ồ?” Tôi nhíu mày, hỏi: "Mục đích là gì vậy?"
"Hợp tác, đầu tư, hay thu mua? Đơn giản chính là những thứ này thôi." Chu Thái Vi che miệng cười khẽ, sau khi dừng một chút lại nghiêm túc nói: "Những người này phần lớn đều nhìn trúng tiềm lực và tương lai của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, những người muốn thu mua hoặc là đầu tư, thiếu gia cơ bản không cần quan tâm đến bọn họ, nhưng trong số bọn họ có một số người vì muốn
hợp tác mà đến, thiếu gia anh vẫn có thể chọn lọc và gặp gõ một số người."
“Ừm, lát nữa em cho người chuẩn bị một bản báo cáo cho anh đi." Tôi gật đầu nói: "Nếu có hạng mục và con người đáng để hợp tác, anh tự nhiên sẽ không bỏ qua đâu."
Tôi và Chu Thái Vi ngồi trên ghế sô pha, nhẹ giọng trò chuyện.
Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài biệt thự bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Tôi khẽ nhíu mày, nhìn về phía Chu Thái Vi, Chu Thái Vi rõ ràng cũng nghe được âm thanh này, vội vàng cầm lấy bộ đàm trên bàn trà: "Tình huống bên ngoài sao vậy?" “Xì... XÌ..
Trong bộ đàm phát ra tiếng tín hiệu không rõ ràng, ngay sau đó liền phát ra tiếng của Chim Sẻ: "Có người cố gắng xâm nhập biệt thự, lặp lại, có người cố gắng xâm nhập biệt thự! Tất cả các trạm gác ngầm bên ngoài biệt thự đều đã bị tiêu diệt và mất liên lạc rồi. Đối phương có bao nhiêu người vẫn không rõ, trang bị không rõ. Tổ bảo an số hai lập tức đi điều tra tình huống, tổ bảo an số bốn tiến vào biệt thự để bảo vệ an toàn cho Trần tiên sinh và Chu tiểu thư! Tất cả mọi người còn lại chia nhau ra bảo vệ xung quanh biệt thự, không thể để kẻ địch tiến vào bên
trong biệt thự!”
Âm thanh của Chim Sẻ có vẻ dồn dập, còn mang theo một chút căng thẳng ẩn giấu bên trong giọng nói.
săc.
Tôi cùng Chu Thái Vi nghe vậy liền không khỏi biến
Bởi vì từ sau khi cấp độ an ninh được tăng lên, mức độ phòng hộ xung quanh biệt thự của tôi dường như có thể dùng từ "giọt nước không lọt" để hình dung, nhưng trạm gác bên ngoài biệt thự cộng lại cũng chừng hơn hai mươi người, còn có hai đội bảo an luân phiên tuần tra xung quanh biệt thự, camera giám sát dày đặc đến mức không một góc chết.
Nhưng bây giờ lại có người có thể lẳng lặng tiêu diệt tất cả các trạm gác ngầm bên ngoài, sau khi thành công tiếp cận sát vách biệt thự mới bị phát hiện, không thể không nói đây là một chuyện hết sức khủng khiếp.
Giọng nói trong bộ đàm vừa dứt, cửa lớn biệt thự đã bị mở ra, năm người vệ sĩ trai tráng của tổ bảo an số bốn nhanh chóng tiến vào, trầm giọng nói: "Trần tiên sinh, Chu tiểu thư, có kẻ xâm nhập không rõ mục đích, chúng tôi phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hai vị."
Biến cố bất thình lình này làm cho Cách Cách và các nữ hầu gái cũng giật nảy mình.
Chu Thái Vi đứng dậy ôm Cách Cách vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Tôi nhìn về phía mấy người vệ sĩ của tổ số bốn, hỏi: "Không thể xác định được số lượng và thân phận của đối phương sao?"
“Đúng vậy." Người vệ sĩ chỉ biết cười khổ và gật đầu, sau đó trầm giọng nói tiếp: "Nhưng xin Trần tiên sinh không cần lo lắng, chúng tôi cho dù liều mạng, cũng tuyệt đối đảm bảo hai vị được an toàn!"
“Vất vả rồi." Tôi gật đầu, sau đó lại dặn dò tiếp: "Đem tất cả hình ảnh giám sát bên ngoài biệt thự chiếu lên TV, tôi muốn quan sát tình huống bên ngoài."