Mẫn Huyền đắm chìm trong ảo mộng nên không chú ý tới bước chân. Lâm Hàm ở phía trước lại đột ngột dừng bước, thế là cậu đâm sầm vào tấm lưng mỏng manh kia.
Cậu có chút giật mình ngước mặt lên, đối diện với phần gáy trắng nõn thon dài của Lâm Hàm. Khoảng cách gần như vậy, cậu thậm chí còn ngửi được mùi hương thơm dịu tỏa ra từ người Lâm Hàm.
"Xin...xin lỗi. Tại...đột nhiên cậu dừng lại nên mới...". Mẫn Huyền vô thức hít ngửi đến quên trời quên đất, sau khi định thần lại liền hốt hoảng kéo giãn khoảng cách.
Đầu cúi gằm xuống, miệng liên tục nói xin lỗi. Chỉ là, nói còn chưa dứt câu, tầm mắt đã va phải đôi đồng tử thâm trầm sắc bén của Mục Diệc Thần.
Ánh mắt kia quả thực đáng sợ, Mẫn Huyền quả thực không dám ngẩng lên nhìn lại lần hại.
"Đi đâu!". Mục Diệc Thần ánh mắt khẽ đảo qua người phía sau lưng Lâm Hàm, sau đó trầm giọng hỏi một câu. Giọng điệu nghe ra bình thản, nhưng đâu đó lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
"Đi...tham quan một chút!". Lâm Hàm hai mắt đảo quanh một vòng, sau đó uốn lưỡi nói dối.
Đùa à, nếu để hắn biết cậu đi tìm Lăng Xuyên và Triệu Mặc, cậu cũng biết sau khi trở về, chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nữa.
"Thật?!". Mục Diệc Thần ánh mắt nhanh chóng tối xuống, một chữ 'thật' này cơ hồ là nghiến răng nói ra.
Cậu thật sự cho rằng, hắn không biết gì hết sao? Nên nhớ, ở trong Quân Bộ này, địa vị của hắn xếp hàng nhất nhì. Chuyện mà hắn muốn biết, đều có tình báo đầy đủ gửi về.
Tầm mắt hắn chuyển về phía đường đi ở phía sau cậu, ánh mắt ngắm trúng chỗ của bọn Lý Bân vừa rồi đang đứng.
Lâm Hàm nhìn sắc mặt này của hắn, đại khái cũng biết được là tình huống gì rồi. Cho nên đối mặt với câu hỏi ngắn gọn này của hắn, cậu lựa chọn im lặng là thượng sách.
Im lặng có nghĩa là cam chịu thừa nhận rồi phải không?!. Mục Diệc Thần đè nén lửa giận cuộn trào trong lòng. Hắn kéo lấy tay Lâm Hàm, sau đó bỏ lại một câu cho Mẫn Huyền rồi đem cậu rời đi.
"Hôm nay được nghỉ, trở về đi!".
Mẫn Huyền trong giây phút vuột khỏi bàn tay ấm áp của Lâm Hàm, cậu với tay muốn níu lại nhưng đáng tiếc, Mục Diệc Thần không cho cậu cơ hội đó.
Nhìn bàn tay trống không của mình, lại nhìn theo bóng dáng hai người nọ rời đi, nội tâm Mẫn Huyền lại một lần nữa cuộn trào lên một trận khó chịu.
...
'Rầm'.
Vừa vào phòng, Mục Diệc Thần đã đóng sầm cửa lại, đè ép Lâm Hàm ở trên ván cửa.
Lâm Hàm đối diện với ánh mắt bao phủ tơ máu kia liền không khỏi căng thẳng nuốt nước bọt một cái. Mục Diệc Thần hiện tại, không giống Mục Diệc Thần của thường ngày. Hắn bây giờ, trông rất đáng sợ.
"Em thật sự tưởng rằng, tôi không biết em đi đâu làm gì hay sao?
Tôi biết, em vẫn còn tình cảm với hai tên kia, thậm chí khi có thời gian vẫn lén lút đi gặp bọn họ.
Chỉ là, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, xem ra tôi đã nhân nhượng với em quá nhiều rồi nhỉ?!".
Mục Diệc Thần nâng cằm Lâm Hàm lên, buộc cậu đối mặt với mắt mình. Giọng nói hắn khàn khàn, cơ hồ là gằn từng tiếng một nói ra.
Cảm giác áp bức nhanh chóng bao trùm lấy Lâm Hàm, cậu chỉ cảm thấy tầm mắt mình trở nên mơ hồ, Pheromone trong cơ thể dần trở nên hỗn loạn.
Lâm Hàm trong lòng thầm than không ổn. Có lẽ vì trong lúc quá tức giận, Mục Diệc Thần không kiểm soát được Hormone của mình, khiến chúng bộc phát ra dữ dội.
Bản thân hắn còn là một Alpha trội, nếu như bộc phát Hormone. Cậu ở gần như vậy, lại là đối tượng mà hắn đã đánh dấu, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?!!!.
Tuy không rõ sẽ ra sao, nhưng cảm giác bức bách bao trùm ngày một dày đặc kia cũng đã nói cho cậu biết, hậu quả như thế nào rồi.
"Mục Diệc Thần, anh bình tĩnh một chút, Hormone của anh...ưm". Lâm Hàm cố gắng hạ hỏa cho hắn, thế nhưng lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi một nụ hôn cuồng bạo.
Lâm Hàm cố gắng chống hai tay lên ngực hắn, dùng hết sức bình sinh để đẩy ra. Nhưng một Alpha trội đương lâm vào trạng thái mất kiểm soát, nào có dễ dàng đối phó như vậy?.
Trong khi đó, tay chân cùng sức lực trên người cậu dần bị rút kiệt. Đối mặt với lượng Hormone dày đặc như vậy, cậu ngay cả sức lực nhấc một ngón tay cũng không có.
Hormone của một Alpha cũng đã quá đủ với một Omega rồi. Hiện tại Mục Diệc Thần thân là Alpha trội lại đang phát tán một lượng lớn Hormone lên người Lâm Hàm như vậy, quả thực không còn đường nào đề phản kháng.
Chính vì thế, Pheromone của Lâm Hàm cũng rất nhanh đã bị kích thích, cả hai đồng thời bộc phát, giao hòa cuốn lấy lẫn nhau.
Pheromone của Lâm Hàm giống như một loại thuốc k.í.c.h d.ụ.c mạnh mẽ đối với Mục Diệc Thần, khiến hắn nhanh chóng lâm vào điên cuồng.
Quần áo trên người cậu và hắn nhanh chóng bị xé toạt, từng mảnh từng mảnh rơi vãi xuống sàn nhà. Lâm Hàm khi bị Hormone chi phối, rất nhanh cũng đã lâm cào trạng thái mất kiểm soát.
Tay cậu vòng lên cổ hắn, khiến nụ hôn càng nồng cháy mãnh liệt hơn. Tay còn lại mò mẫm xuống nơi c.ứ.n.g rắn kia của hắn mà vuốt ve.
# Toi đọc cmt thấy có bác đoán đúng rồi đó. Toi quả thực định cho bộ này thêm một cặp nữa. Nhưng mà đoán chỉ đúng mới một nửa thoy nha( ̄∇ ̄).