Mục Diệc Thần đem Lâm Hàm đè xuống sàn nhà, cậu cũng rất phối hợp mà vòng hai chân quấn quanh eo hắn.
Cả hai đều lâm vào trạng thái k.í.c.h t.ì.n.h cho nên hành vi càng không biết cái gì gọi là tiết chế.
Lâm Hàm hé miệng thở dốc, trên đôi môi đỏ mọng bị bao phủ bởi một lớp nước bọt oánh nhuận.
Mục Diệc Thần đem cổ cùng xương quai xanh cậu đều l.i.ế.m cắn qua một lần, sau đó mới dời đến hai hạt anh đào đỏ thẫm mê người kia day nhéo.
Cùng lúc đó, tay hắn đỡ lấy n.h.ụ.c b.ổ.n.g c.ă.n.g c.ứ.n.g của mình, lần mò tìm đến h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u bên dưới của cậu.
Nơi đó của cậu sớm đã là một mảnh ư.ớ.t át, q.u.y đ.ầ.u vừa ma sát hai cái đã một đường thuận lợi trượt thẳng vào bên trong.
Khoái cảm bất ngờ ập đến khiến cả hai đều đồng loạt r.ê.n lên một hơi thõa mãn. Tiếp đó, chính là những cú t.h.ú.c, những lần luật động điên cuồng của Mục Diệc Thần.
Thân thể Lâm Hàm không ngừng run rẫy, mỗi một lần hắn đ.â.m r.ú.t đều khiến cậu đón nhận lấy từng đợt khoái cảm tê dại.
Trước từng đợt xâm chiếm mãnh liệt từ hắn. Thân thể cậu không ngừng rung lắc, tựa như một con thuyền trôi lênh đênh trên mặt biển đầy sóng và gió.
Cậu chỉ có thể vô lực đón nhận, bám víu lấy tấm lưng trần của hắn mới miễn cưỡng ổn định được thân mình.
Mục Diệc Thần t.h.a.o lộng không ngừng nghỉ, những cú va chạm không đồng đều, nông sâu cách nhau. Thế nhưng có một điểm chung chính là lực đạo không hề bị suy giảm, ngược lại càng đ.â.m càng hăng.
Bên dưới là mặt sàn lạnh lẽo, bên trên là một cơ thể ấm nóng cường trán. H.ậ.u h.u.y.ệ.t bên dưới lại không ngừng truyền đến khoái cảm cuộn trào mãnh liệt.
Lâm Hàm hiện tại không còn đủ tỉnh táo để diễn tả cảm xúc hiện tại của mình là gì. Chỉ biết nó rất điên cuồng, rất bá đạo, nhưng cũng rất s.ư.ớ.n.g.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Hàm cũng không biết mình đã xuất ra bao nhiêu lần. Mục Diệc Thần lúc này mới nắm lấy eo cậu, bằng một cú t.h.ú.c đầy mạnh nẽ, hắn mới phóng thích hết tất cả vào sâu bên trong cậu.
Mục Diệc Thần sau khi đã b.ắ.n xong mới lấy lại được chút lí trí. Hắn bế bổng cậu lên, đi mấy bước liền đặt cậu lại trên giường.
Chỉ là, nhìn cơ thể trắng nõn bị bao phủ bởi đầy những 'kiệt tác' xanh đỏ do chính hắn gây ra. Lại nhìn đến h.u.y.ệ.t k.h.ẩu, nơi đương chảy ra thứ chất lỏng trắng đục đặc sệt mà hắn vừa tiết ra. Hai con ngươi hắn đã lập tức tối sầm lại.
Lâm Hàm toàn thân vô lực nằm sấp ở trên giường, trong mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được, rất nhiều d.ị.c.h thể nhớp nháp đang chảy ra từ 'bên dưới'.
Mục Diệc Thần rất nhanh đã hành động, hắn trực tiếp đè ép lên m.ô.n.g cậu, cứ như thế mà đem c.ô.n t.h.ị.t của mình, một lần nữa nhét trở lại vào trong cái miệng dưới ấm áp khít chặt kia.
Hắn nắm lấy eo cậu siết chặt lại, hông không ngừng va chạm. Tiếng nước 'lép nhép' đầy t.ì.n.h s.ắ.c cùng thanh âm 'bạch bạch' vang vọng khắp căn phòng.
G.ậ.y t.h.ị.t chèn ép vào ngày một sâu, số t.i.n.h d.ị.c.h hắn vừa b.ắ.n vào trong cũng liên tiếp trào ra bên ngoài.
Lâm Hàm hai tay siết chặt lấy ga giường, gồng mình đón nhận từng đợt va chạm mãnh liệt từ phía hắn. Cả người cậu đều là một mảng đỏ hồng, cộng thêm chi chít những dấu hôn xanh tím. Khung cảnh quả thực rất d.â.m mỹ.
Mục Diệc Thần hôn dọc theo tấm lưng trần mảnh mai của cậu, tiếp tục để lại từng vệt ấn kí của riêng mình. Môi l.ư.ỡ.i hắn dời dần về phía trên, gặm cắn hai vành tai cậu. Tay cũng dời ra phía trước, xoa nắn hai điểm đỏ hồng c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g của cậu.
L.ư.ỡ.i hắn di chuyển đến sau gáy cậu, ở chỗ 'ấn kí' l.i.ế.m m.ú.t qua một hồi. Ấn kí tưởng chừng như biến mất, nay khi được Mục Diệc Thần chạm qua liền trở nên đỏ rực chói mắt.
Lâm Hàm chỉ thấy toàn thân trở nên tê dại. Vì phải cùng một lúc đón nhận kích thích từ nhiều phía, thân thể run rẫy lên từng hồi. Sau đó, 'tiểu Hàm Hàm' bên dưới vì không chịu nổi mà run rẫy tiết ra.
Mục Diệc Thần bên trên vẫn rất chăm chỉ mà c.ắ.m r.ú.t, hông hắn chuyển động ngày một nhanh, dường như là sắp chạm đến cao trào.
M.ị t.h.ị.t bên trong theo cao trào của Lâm Hàm mà se khít lại, đồng thời đem c.ô.n t.h.ị.t của hắn điên cuồng m.ú.t lấy.
Cậu lúc này có thể rõ ràng cảm nhận được, thứ to lớn c.ứ.n.g rắn kia đang không ngừng cọ sát vào điểm nhạy cảm của mình.
Vừa thô to, lại theo từng cú t.h.ú.c vừa nhanh vừa chuẩn của Mục Diệc Thần. Thứ đó rất nhanh đã chạm đến đỉnh điểm, nó giật giật lên hai cái, sau đó liền đem hết tinh túy b.ắ.n vào tận cùng nơi sâu nhất bên trong Lâm Hàm.
Mục Diệc Thần lúc này mới thở ra một hơi thõa mãn, lật người Lâm Hàm lại, môi l.ư.ỡ.i giao triền.