Quả nhiên là nơi huấn luyện dành cho Alpha, cường độ khác hẳn so với những lớp dành cho Beta và Omega. Tuy nhiên, so với Mục Diệc Thần huấn luyện chỉ hơn kém nhau một chút mà thôi.
Lâm Hàm vì đã đến đây hôm qua một lần rồi cho nên đi trước dẫn đường. Còn Mẫn Huyền tay chân khép nép, rụt rè túm lấy góc áo cậu đi ở phía sau.
Mấy Alpha đương xếp hàng chờ tới lượt huấn luyện ngay lập tức chú ý tới hai bóng dáng mảnh mai xinh đẹp kia.
"Nhìn kìa, là em ấy. Hôm qua đến đây một lần rồi, tôi vừa nhìn liền không quên được. Xinh đẹp như thế, chắc chắn là Omega rồi.
Hôm nay hình như còn dẫn theo một Omega khác, trông cũng không tồi chút nào!".
Một Alpha nọ nhỏ giọng thì thầm với cậu bạn đứng cạnh mình, giọng điệu nghe ra có chút ám muội.
Cũng phải thôi, bọn họ suốt ngày đều ở trong quân đội, số lần tiếp xúc được với Omega trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong số bọn họ, hầu hết đều là độc thân, thậm chí là chưa có mảnh tình nào vắt vai.
Nay đột nhiên lại gặp được loại mỹ nhân bậc này, dĩ nhiên không tránh khỏi xuân tâm nhộn nhạo.
Mẫn Huyền nhìn ánh mắt các Alpha dán chặt lên bóng dáng của Lâm Hàm ở phía trước, nội tâm không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn cậu cũng thôi đi, đã thế còn dám đánh chủ ý lên người Hàm Hàm, mấy người này không cần mắt nữa sao?!.
Nội tâm Mẫn Huyền âm thầm nhe nanh múa vuốt. Cậu tiến lên đi ngang hàng với Lâm Hàm, đồng thời quay đầu sang đám Alpha kia trừng mắt cảnh cáo.
Chỉ là, với cái khuôn mặt đáng yêu cũng đôi con ngươi to tròn kia. Làm như vậy chẳng khiến người khác cảm thấy bị đe dọa, trái lại còn rất đáng yêu.
Lâm Hàm một đường đi đến chỗ của nhóm người Lăng Xuyên Triệu Mặc, cho nên cũng không để ý 'cuộc chiến ngầm' giữa cậu nhóc đáng yêu bên cạnh mình và một đám Alpha ở bên kia.
"Lâm Hàm, ở bên này!". Lý Bân từ xa đã nhận ra bóng dáng của Lâm Hàm, hắn nhanh chóng vẫy tay hô to.
Nghe tiếng gọi, Lâm Hàm nhanh chóng ngẩn đầu, tìm được vị trí chính xác của lớp bọn họ. Cậu bước chân đi nhanh hơn, Mẫn Huyền cũng chạy bước nhỏ nối gót theo sau.
"Giới thiệu với mọi người, đây là Mẫn Huyền. Bạn mới mà tôi vừa quen được!.
Còn đây là Đình Quân, Lý Bân, Vũ Chiêu và hai người đang huấn luyện là Lăng Xuyên và Triệu Mặc!".
Lâm Hàm sơ lược giới thiệu qua một lượt cho mọi người làm quen với nhau. Nói xong, ánh mắt liền đã chăm chú dán vào hai bóng dáng thân thuộc đang ở trong phòng huấn luyện.
Lý Bân ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến Omega đi bên cạnh Lâm Hàm, chính vì vậy mà rất niềm nở tiến lên làm quen với người ta.
Mẫn Huyền bản tính tuy đã bớt rụt rè, nhưng suy cho cùng vẫn chưa khỏi hẳn. Nghĩ lại đây là những người bạn thân thiết của Lâm Hàm, cậu mới miễn cưỡng mà mở miệng ra chào hỏi đôi ba câu.
Lý Bân cứ cuốn lấy Mẫn Huyền hỏi chuyện, Vũ Chiêu cũng ở một bên phụ họa theo. Mẫn Huyền thật sự là thoát không nổi, nhưng vẫn là giữ phép lịch sự tối thiểu, bọn họ hỏi cái gì liền thành thành thật thật đáp cái nấy.
Lâm Hàm lúc này mới chuyển tầm mắt, thấy Mẫn Huyền bị vây ở giữa như vậy, cậu lúc này mới nhớ ra, cậu ấy còn mắc chứng chướng ngại giao tiếp chưa khỏi hẳn.
"Mọi người đừng có hỏi dồn dập như vậy. Thật ra cậu ấy mắc chứng chướng ngại giao tiếp, chỉ vừa mới đỡ hơn một chút thôi!".
Có Lâm Hàm lên tiếng giải vây, Mẫn Huyền mới thả lỏng được hơn một chút. Chỉ là, khi nhìn Lâm Hàm đem ánh mắt đều dán chặt trên người hai nam nhân xa lạ đang huấn luyện kia, cậu...cảm thấy rất khó chịu.
Mẫn Huyền không biết cảm xúc này là gì, bởi nó quá xa lạ đối với cậu. Tuy nhiên, nó thật sự không dễ chịu chút nào.
"Chúng...chúng ta trở về đi được không?! Tôi...tôi...hơi sợ!". Mẫn Huyền ôm lấy hai bả vai mình rụt lại, bộ dáng trông thực sự rất khó chịu.
"Không cần sợ, bọn họ chỉ là muốn hiểu thêm về cậu thôi, không có ý gì xấu đâu!". Lâm Hàm xoa xoa tóc cậu an ủi, động tác kia quả thực ôn nhu.
Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại như bông khiến Lâm Hàm không khỏi thích thú sờ sờ thêm mấy cái. Cứ như mèo nhỏ vậy, sờ chỗ nào cũng giống như bị nghiện, thực không nỡ buông tay.
"Không...không phải chuyện đó đâu. Tôi...là...là không quen có nhiều ánh nhìn tập trung lên người như vậy. Còn có, hormone của họ...làm tôi cảm thấy...bất an!".
Mẫn Huyền cúi đầu, giọng nói run run, dường như rất sợ hãi chốn đông người. Lâm Hàm nghĩ thầm, chắc là chứng chướng ngại giao tiếp lại tái phát rồi.
Là do cậu quá sơ ý rồi, bệnh của Mẫn Huyền vừa mới có chuyển biến tốt, nhưng cũng không nên vội vàng như thế. Huống hồ cậu ấy còn là một Omega, rất mẫn cảm với Hormone của Alpha.
Lâm Hàm có chút luyến tiếc khi vừa đến đã phải vội rời đi như này, cậu còn chưa nói được câu nào với Triệu Mặc và Lăng Xuyên hết.
Nhưng mà, Mẫn huyền trông quả thực không được ổn lắm. Thôi thì đưa cậu ấy về trước, lát nữa cậu quay trở lại sau cũng được.
Lâm Hàm nghĩ thầm như vậy, sau đó tạm biệt nhóm Vũ Chiêu rồi dắt tay Mẫn Huyền rời đi. Suốt quãng đường đi, Mẫn Huyền hai mắt cứ chăm chăm dán chặt vào hai bàn tay đang đan xen lẫn nhau của bọn họ.
Tay Hàm Hàm thực mềm, da cậu ấy cũng thực mịn, còn rất ấm áp nữa. Tay trong tay với cậu ấy, cảm giác rất an toàn, rất thoải mái. Mẫn Huyền cười tít hai mắt, khuôn mặt dưới ánh mặt trời càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.