Tôi Có Nhiều Tiền Hơn

Chương 5



- Mật Kết-

Hứa Hoài gần đây có chút không vui.

Từ lúc ở Hongkong trở về, Cố Phùng liền bắt đầu chế độ làm việc, cả ngày ngâm mình ở công ty, tăng ca, ngay cả lúc về nhà cũng ngồi ôm máy tính có khi còn ngủ quên trên sofa.

Điều này làm cho cuộc sống tính phúc của anh thẳng tắp giảm xuống.......

Cái này chưa tính là gì.... Mỗi buổi tối trên bàn ăn Cố Phùng lại đọc cho anh nghe những bài thơ tình già cỗi, việc này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng gian nan.

"Phùng Phùng...... Em rốt cuộc là từ đâu học được mấy cái này vậy?"

Cố Phùng gắp cho anh một đũa đồ ăn: "Anh trai của em, anh em còn nói năm đó anh em theo đuổi chị dâu em như vậy."

"Anh trai em, khụ khụ, anh trai em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bốn mươi."

Hứa Hoài:......

Còn lớn hơn anh tận năm tuổi???

Hứa Hoài gắp một miếng dưa chuột chặn lại miệng của Cố Phùng:"Ngoan, Phùng Phùng, chúng ta là người trẻ tuổi, bây giờ không thịnh hành mấy cái này."

Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ "Người trẻ tuổi" này.

Hứa Hoài vốn không nghĩ đến việc hỏi Cố Phùng về chuyện của công ty, nhưng mà một tuần nay anh đã phải một mình ở phòng trống rồi, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đi đến chỗ cậu lấy cái máy tính ra đóng lại, nghiêm mặt hỏi: "Phùng Phùng, em gần đây đang bận gì vậy?"

"Ấy, Hứa tiên sinh, em đang bận chuyện của công ty......" Cố Phùng cười có chút mệt mỏi, "Công ty của em đang tính tranh thủ hợp tác với Thịnh Dung, đang chuẩn bị phương án cạnh tranh, lần hợp tác này cả công ty đều rất coi trọng, nếu có thể thành công em có thể kiếm được càng nhiều tiền cho anh tiêu nha!"

Hứa Hoài bị nghẹn, anh hoàn toàn không nghĩ đến lại là chuyện này, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Thật ra, em không cần phải cố gắng như vậy cũng có thể hợp tác được với Thịnh Dung......"

"Cám ơn anh."

Cố Phùng nghĩ Hứa Hoài đang cổ vũ cậu, cười cười, cũng không để trong lòng.

Cố phùng lúc này hoàn toàn không cảm nhận được thâm ý của những lời này —— cậu làm sao có thể biết được những lời này của Hứa Hoài chính là miệng vàng lời ngọc.

Bận bịu một tháng, đấu thầu của Thịnh Dung cuối cùng cũng chính thức bắt đầu rồi. Cố Phùng dậy sớm rửa mặt, mới sáng sớm đã ồn ào kiến cho Hứa Hoài thức dậy.

Hứa Hoài chống tay lên cửa ở phòng vệ sinh hung hăng xoa mặt, âm thanh cực kỳ ủ rũ: "Em mới sớm ra làm gì mà dằn vặt người như như vậy?"

Cố Phùng cười xin lỗi: "Xin lỗi anh, đánh thức anh à? Việc hôm nay thật sự rất quan trọng, nếu anh còn chưa tỉnh thì tiếp tục ngủ thêm một lát nữa đi."

Hứa Hoài không lên tiếng trả lời, trong lòng lại âm thầm hạ quyết định.

Có lẽ đây là thời điểm nói rõ với Cố Phùng.

Thời gian mở thầu vào lúc chín giờ sáng, Cố Phùng sáu giờ đã lái xe đến công ty, đón người rồi lại đọc qua mấy lần ppt, sau đó mang theo thư ký đến hội đấu giá. Hội đấu giá vô cùng thuận lợi, nhưng sau khi kết thúc thời gian đấu giá cậu bị một người phụ nữ ngồi ở khu đợi gọi lại.

Người phụ nữ nhìn qua thì không giống với người đi đấu giá, Cố Phùng đoán cô chắc là người công ty Tịnh Dung. Trên người cô mặc một bộ tây trang màu đen cực kỳ đơn giản, rất gầy, trên mặt trang điểm vô cùng trang nhã, lại có một vẻ đẹp vô cùng bức người: "Cố tổng, xin ngài ở lại một chút, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài."

Cố Phùng nghĩ nghĩ, liền đi theo cô đến góc trống trong phòng họp.

"Xin chào, tôi tên là Tô Lam, là thư ký tư nhân của chủ nhân công ty Thịnh Dung, " Tô Lam cố ý nhấn mạnh hai chữ chủ nhân, "Ông chủ của chúng tôi cố ý muốn cùng quý công ty hợp tác, nhưng có một yêu cầu nho nhỏ, không biết Cố Tổng có thể suy nghĩ một chút không."

"Yêu cầu gì?" Cố Phùng nhíu mày, "Muốn chúng tôi nhường thêm phần lợi nhuận sao? Nhưng tôi cho rằng điều kiện tôi đưa ra hẳn là rất......"

"Không", Tô Lam mỉm cười đánh gãy lời nói của cậu, "Ông chủ của chúng tôi nói, hy vọng cậu hôm nay có thể cùng anh ta một đêm."

Cố Phùng nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt mang theo ba phần tức giận nhìn Tô Lam, trong lòng bốc lên một cơn tức giận: "Cô Tô này, đây chẳng lẽ đường lui của quý công ty chuẩn bị sẵn cho tôi sao? Cho dù là như vậy thì cũng nên nghĩ đến tôi có đồng ý hay không chứ!"

Cậu đã bỏ ra một tháng để làm việc liên tục, sắc mặt có chút tái nhợt, giờ phút này lại bởi vì bị kích động mà đỏ lên: "Tôi thật không nghĩ đến lại là cái loại giao dịch này! Trong nhà tôi còn có người yêu, ngoài anh ấy ra, tôi đụng vào ai cũng sẽ cảm thấy ghê tởm! Nếu quý công ty muốn dùng loại phương pháp này, vậy thì Cố thị xin lỗi không thể phụng bồi!"

Anh mắt của Cố Phùng lạnh như băng, cậu cũng không đợi cho Tô Lam lên tiếng liền quay đầu sải bước bước đi về nhà.

Hôm nay Hứa Hoài tan làm rất sớm, vừa mở cửa nhà ra đã thấy một thân ảnh bổ nhào đến——

Là Cố Phùng.

Cố Phùng ôm anh, đầu chôn ở trên vai anh, thật lâu thật lâu cũng chưa nói chuyện.

"Phùng Phùng, làm sao vậy?"

Hứa Hoài nghe xong Tô Lam báo lại cũng biết được cậu sao lại như thế này, nhưng mà anh không dám nói thẳng, không thì Cố Phùng nhất định sẽ không tin anh.

Cố Phùng chôn đầu ở trên vai của tình nhân mà cọ cọ, qua rất lâu mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Hứa tiên sinh, hợp tác giữa em và Thịnh Dung chắc không thành được rồi."

"Xin lỗi anh gì? Rõ ràng là do bản thân em cố gắng thật lâu, nếu không thể hợp tác được thì xin lỗi cũng phải xin lỗi chính em mới đúng chứ." Hứa Hoài ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Cố Phùng.

"Hứa tiên sinh, anh không biết đâu, em thật ra làm một người không có ý chí chiến đấu, " giọng nói của Cố Phùng càng ngày càng thấp, "Cũng không sợ anh chê cười, lại nói em vốn dĩ không cần phải lập ra công trạng gì cả. Anh trai em là một người cực kỳ giỏi, người nhà cũng không cần em dốc sức ra làm gì cả.... nhưng sau khi gặp anh, em liền trở nên liều mạng kiếm tiền, muốn mang đến cho anh hết những thứ mà em có.....anh chính là ý chí chiến đấu của em."

Tất cả những lời cậu nói đều chạm đến tâm khảm của Hứa Hoài, ngay cả một người ý chí sắt đá như Hứa Hoài cũng bị Cố Phùng đánh bại.

Trong ba mươi lăm năm của cuộc đời, Hứa Hoài đã đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn cho người bạn đời trong tương lai, người đó phải thành thục cơ trí, cường đại trầm ổn, nhưng hiển nhiên Cố Phùng với những điều đó không hề có một chút dính dáng gì.

Cậu đơn thuần, cậu nhu thuận lại có chút ngốc.

Nhưng nếu có một người đối sử với anh như châu như ngọc như vậy......

Nếu là Cố Phùng......

Hứa Hoài thầm than, ngã thì ngã đi.

"Đừng buồn, anh cam đoan chỉ cần ngủ một giấc việc này sẽ tốt thôi."

"Vâng!" Cố Phùng mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của Hứa Hoài một cái, "Thấy Hứa tiên sinh, việc không vui kia thật ra cũng giảm đi phân nửa rồi!"

Buổi tối lúc ăn cơm, khó có được lúc Cố Phùng buông tha cho việc đọc thư tình, nhưng mà cơm tối hôm nay cũng làm cho Hứa Hoài cũng vô cùng khó nuốt trôi.

"Hứa tiên sinh, anh không biết đâu cái công ty Thịnh Dung kia có bao nhiêu thứ dơ bẩn! Hừ, ông chủ của bọn họ chính là một tên vương bát đản, không xứng làm người!!!"

Hứa Hoài:......

"Loại công ty lòng dạ hiểm độc," Cố Phùng cắm đôi đũa vào bát cơm, nghiến răng nghiến lợi, "Em mong cho công ty đó sớm ngày đóng cửa! Em còn chúc cho cổ phiếu của bọn họ rớt giá!!!"

"Cái tên vương bát đản kia đúng là tên t*ng trùng thượng não, em nghĩ hắn nhất định cũng không ít con riêng, đúng thật là lạm tình, em chúc hắn sau này thê li tử tán, không có kết cục tốt đẹp."

Hứa Hoài bộp một tiếng đập đôi đũa xuống bàn, trên tay ẩn ẩn có gân xanh xuất hiện.

"Không ăn nữa."

Hứa Hoài đẩy cái bàn một cái, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

"Ơ—— Hứa tiên sinh ——"

Hứa Hoài quay đầu lại, liếm môi cười:

"Bây giờ anh muốn ăn em, em đến không?"

Cố Phùng do dự một chút, sau đó kiên định gật đầu:

"Đến."

11/06/2020

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv