- Mật Kết-
Tám giờ sáng, Cố Phùng nhận được một cuộc điện thoại.
Cậu phải vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra được đây là giọng của nữ thư ký Tô ngày hôm qua kia.
"Cố tổng, ông chủ của chúng tôi nói ngày hôm qua đã mạo phạm đến ngài nên một rưỡi chiều ngày hôm nay muốn mời ngài đến Thịnh Dung một chuyến, để ông chủ có thể bồi tội với ngài, thuận tiện bàn một chút phương hướng phát triển trong tương lai của lần hợp tác này."
Đầu óc Cố Phùng ngay lập tức thanh tỉnh, cậu choáng váng tắt điện thoại, cấu mình một cái để xác nhận đây không phải là mơ, sau đó chống cái thắt lưng đang còn bủn rủn đứng dậy. Cậu phát hiện bên cạnh cũng không còn bóng dáng Hứa Hoài, đoán rằng Hứa tiên sinh chắc đã đi làm, có chút ảo não.
Hôm nay không đưa được Hứa tiên sinh ra khỏi cửa nên có chút uể oải.
Một giờ rưỡi chiều, Cố Phùng đến công ty Thịnh Dung, xa xa đã thấy một người toàn thân mặc đồ đen đứng chờ cậu ở cửa.
Tô Lam thấy Cố tiểu thiếu gia, trong lòng hiểu được đây chính là bà chủ tương lai, cũng không dám chậm trễ liền dẫn cậu đến chỗ thang máy chuyên dụng dẫn lên phòng của tổng tài.
Cố Phùng trước kia không biết, tòa building này thế mà lại có tầng hai mươi bảy.
Cậu trước kia đã đến Thịnh Dung, người ta nói tầng hai mươi sáu chính là văn phòng của tổng tài, nhưng hiện tại Tô Lam lại mang cậu vào một cái thang máy có tầng hai mươi bảy.
Cố Phùng véo vào lòng bàn tay một cái tự trấn an, nghĩ thầm trước khi cậu đến đây đã gửi tin nhắn cho Hứa Hoài rồi, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì Hứa Hoài nhất định sẽ không buông tha cho cái công ty Thịnh Dung chết tiệt này!
Tô Lam đứng ở trong thang máy, ý tứ là cô sẽ không đi cùng cậu nữa, cô hơi xoay người lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: "Chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ."
Cố Phùng nhìn mặt Tô Lam dần khuất đằng sau cánh cửa thang máy, hít sâu một hơi rồi đi vào phía trong.
Nói là văn phòng nhưng lại giống với một phòng ở an tĩnh hơn, cả tầng hai mươi bảy trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, màu chủ đạo đều là xám trắng rất sạch sẽ lại ẩn ẩn lộ ra chút lãnh ý. Cố Phùng chậm dãi bước đi, đến một cánh cửa thì dừng lại.
Không biết vì sao, trái tim của cậu bỗng nhiên đập nhanh lên.
Cố Phùng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa, sau tấm cửa gỗ truyền đến một âm thanh mơ hồ "Mời vào".
Một người đàn ông ngồi ở ghế tổng giám đốc, thân hình cao lớn mặc một bộ tây trang.
Cố Phùng đứng tại chỗ, dụi dụi mắt.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, từ ghế đứng lên. Mặt mày sắc bén, đường nét rõ ràng, đôi mắt đen bóng so với chim ưng còn lợi hại hơn. Trên người mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình cao ngất tiêu sái, chân vừa dài vừa thẳng, trên chân đi một đôi giày da sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.
— đây là Hứa tiên sinh ngày hôm qua đã lăn trong chăn cùng cậu cả đêm.
Hứa Hoài!
Hứa Hoài???
Cố Phùng cảm thấy cổ họng mình giống như nuốt phải một ngụm nhựa cao su, nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ:
"Hứa, Hứa tiên sinh?......"
Hứa Hoài đi đến bên người Cố Phùng, giày da theo bước chân tạo ra mấy tiếng vang.
Anh bước từng bước, Cố Phùng lại lui về phía sau từng bước, giống như một con thỏ bị sợ hãi, cậu lùi thẳng đến bên cạnh bàn họp lớn ở trong phòng, lui đến khi không thể lui được nữa.
"Phùng Phùng...... hoặc em có thể gọi anh là Hứa tổng."
Cố Phùng run lên, từ trong túi rơi ra một món đồ.
Cậu xoay người muốn nhặt, không nghĩ đến Hứa Hoài còn nhanh hơn cậu, đã nhặt lên rồi.
"Hửm?" Hứa Hoài nhướng mi cười, "Phun sương phòng lang?...... Không nghĩ tới Phùng Phùng còn biết bảo vệ chính mình nha."
Cố Phùng nói lắp: "À...... Cái...... Cái đó...... em là, là muốn, muốn......"
Cả người Hứa Hoài đè nặng lên cậu, đưa bình phun kia đến trước mặt Cố Phùng quơ quơ, sau đó để sang một bên, bàn tay lạnh như băng tiến vào bên trong cái áo lông màu trắng bắt lấy thắt lưng cậu, chất vấn: "Phùng Phùng muốn lấy cái này đối phó với anh?"
"Không phải...... A......" Tay Hứa Hoài di chuyển, véo một bên đầu v* của cậu khiến cho hơi thở của Cố Phùng trở nên hỗn loạn, "Tổng giám đốc của Thịnh Dung không phải tên là Trương Hoa......"
"Trương Hoa là cái gì, " Trong lời nói của Hứa Hoài mang theo ba phần kinh thường, "Chỉ là một con rối mà thôi."
Áo lông của Cố Phùng bị kéo lên đến ngực, mà thắt lưng của cậu cũng bị anh ngựa quen đường cũ thuần thục cởi ra, quần tây từ trên đùi trơn bóng của cậu trượt xuống lùng nhùng treo ở mắt cá chân—— rất nhanh, chiếc quần lót bên trong mới thay cũng bị lột xuống.
Hứa Hoài sức lực rất lớn, Cố Phùng hoàn toàn không thể tránh được anh, chỉ có thể ngây ngốc để anh đè, mặc người xâm chiếm.
Thẳng đến lúc dưới thân chợt lạnh, có một cái vừa cứng lại vừa nóng xông vào thân thể cậu, Cố Phùng lúc này mới giật mình kêu một tiếng, túm chặt lấy vai của người đàn ông: "Hứa tiên sinh ——!"
Hứa Hoài cũng không để ý đến những rên rỉ cầu xin tha thứ của cậu, tay anh nắm lấy thắt lưng của cậu, hung hăng đâm, đem thứ kia khảm hoàn toàn vào trong dũng đạo ẩm ướt của chàng trai ấy:
"Anh nghe nói, hôm qua có người nguyền rủa công ty của anh đóng cửa, còn muốn anh thê li tử tán? " Hứa Hoài đưa đẩy dương v*t to lớn, không ngừng nghỉ, "Phùng Phùng, em bỏ được anh sao?"
Cố Phùng bị anh đâm chỉ có thể phát ra những âm thanh thở dốc nhỏ vụn, cậu lắc đầu, trong hốc mắt toàn là nước mắt: "Không, không......"
"Anh không phải người, anh là vương bát đản?"
Hứa Hoài ôm người vào trong ngực, Cố Phùng không có điểm tựa đành phải dùng cả chân và tay ôm lấy người đàn ông ấy, tư thế như vậy lại làm cho hung khí kia đâm càng thêm sâu, nhiều lần cọ đến điểm mẫn cảm của Cố Phùng, làm cho cậu muốn khóc:
"Hứa tiên sinh! Em sai rồi, tha cho em, tha cho em đi!"
Hứa Hoài cũng không mềm lòng, ôm lấy người, vừa đi vừa sáp. Lực cánh tay của anh vô cùng kinh người, vừa ôm một người con trai trưởng thành hơi gầy vừa đi thế mà lại không hề có một chút cảm giác nào là quá sức, ngay cả thở dốc một chút cũng không có: "Ông chủ Cố, em bao dưỡng sai người rồi."
Anh đi đến chỗ cửa sổ sát đất, ép người cậu vào trước cửa sổ, dùng túi nang đánh lên mông Cố Phùng vang lên tiếng ba ba.
Cửa sổ thủy tinh là loại một chiều bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng đường lớn người xe qua lại, Cố Phùng cảm thấy xấu hổ ngay cả ngón chân cũng cuốn hết lại.
Cố Phùng căn bản không chịu nổi anh làm như vậy, cả người mềm nhũn, xúc cảm phía sau lưng lạnh lẽo làm cho cậu không chịu được run lên, hậu huyệt co lại càng chặt, không lâu sau cậu ôm chặt lấy cổ của Hứa Hoài vừa khóc vừa bắn lên bụng anh.
Hứa Hoài cúi đầu cười một tiếng, anh vẫn chưa bắn. Sau một lát, Cố Phùng bị bắt nạt thật sự không thể chịu được nữa hai mắt hai má đều hồng hồng, đánh lên vai anh, khóc rối tinh rối mù, lúc này Hứa Hoài mới vừa cắn lỗ tai Cố Phùng vừa bắn ra.
Trận làm tình này vừa kịch liệt vừa đột ngột, Hứa Hoài cũng không kịp chuẩn bị áo mưa nên trực tiếp bắn vào bên trong, Cố Phùng thở dốc như muốn ngất luôn.
Cậu cho đến bây giờ chưa từng trải qua một lần làm tình kịch liệt như vậy..... Lần này rất thích, so với những lần trước đây của bọn họ thì kịch liệt hơn, hai người cả người toàn là mồ hôi, chìm đắm trong dư vị của tình dục.
Cố Phùng tuy rằng sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là trong vòng luẩn quẩn của con người. Cậu cũng từng tìm mấy cậu con trai bồi giường, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn ở phía trên, đến tận lúc gặp Hứa Hoài mới ngoan ngoãn nằm xuống làm thụ.
Dùng phía trên với mặt dưới cảm giác không giống nhau, Cố Phùng nghĩ thể lực của Hứa Hoài thật sự rất tốt.
Tầng hai mươi bảy có cả giường ngủ và phòng tắm, Cố Phùng đẩy anh ra, đôi mắt đỏ hồng chạy vào phòng tắm.
Hứa Hoài đợi người ra nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Cố Phùng ra, nên trực tiếp đẩy cửa đi vào, nghĩ thừa dịp còn sớm ở trong phòng tắm làm thêm một lần nữa.
Ở địa bàn của anh, Hứa Hoài lại càng phát huy sự vô lại của anh đến cùng.
Anh lại không nghĩ đến Cố Phùng đang đứng ở dưới vòi hoa sen khóc vô cùng lợi hại.
Hứa Hoài đi đến tắt nước, ôm lấy người, giọng nói nhẹ nhàng: "Khóc cái gì? Cảm thấy anh và người em nghĩ không giống nhau một chút nào sao, hối hận rồi?"
Nếu Cố Phùng nói hối hận, Hứa Hoài sẽ đem cậu" Tử hình ngay tại chỗ".
"Không, không phải......" Cố Phùng ở trong ngực anh khóc hu hu, "Em chỉ là..... Em có phải sẽ không thể bao dưỡng anh nữa đúng không."
"Hứa Hoài, anh tốt như vậy......" Cố Phùng cười đến có chút chua sót, trên mặt phân không rõ là nước nhiều hơn hay nước mắt nhiều hơn, "Em vốn cũng chỉ dựa vào giao dịch tiền tài để trói buộc anh, bởi vì em cảm thấy em không xứng với anh......Bây giờ xem ra, em thật buồn cười, em căn bản cho đến bây giờ cũng không thể trói buộc được anh."
Tim Hứa Hoài mềm mại đến rối tinh rối mù, anh nghĩ người này thật sự đã tìm đúng vào tử huyệt của anh.
Cố Phùng nói là trói buộc anh, nhưng thực tế anh mới là một cái thòng lọng, chính bản thân làm chủ, chỉ cần muốn đi anh đều có thể tùy thời mà rời khỏi đoạn dây này.
Nhưng mà......
Nhưng mà anh thích mỗi ngày về nhà sẽ có người nói với anh chào mừng đã về nhà, anh vô cùng tham luyến mỗi buổi tối về nhà có thể ăn được một miếng đồ ăn nóng, loại ấm áp mà có một người luôn nở nụ cười ngọt ngào với anh.
"Cố Phùng, nghe, em trói buộc anh, là anh cam tâm tình nguyện......" Anh kéo cả người ướt đẫm nước của Cố Phùng lên, hôn lên trán cậu, "Phùng Phùng, anh yêu em."
Có người sinh ra ở La Mã cả đời sẽ sống trong thời thơ ấu.
Cố Phùng chính là người như vậy, cậu yêu cực kỳ đơn thuần, yêu không một tia tạp chất.
Nhưng lúc này Cố Phùng mơ hồ phân không rõ, đánh bậy đánh bạ lại đánh gục trái tim của Hứa Hoài một người đã lăn lộn nhiều năm phong trần.
"Thật...... Thật sao......"
Mắt Cố phùng mở thật to, chỉ sợ nghe sót một chữ nào đó.
"Thật, " Hứa Hoài cười hôn lên đôi mắt của cậu, "Mùa thu gặp được gió thu sương trắng...... cũng không bằng Phùng Phùng của nhà chúng ta."
Rất vui khi được gặp gỡ em.
Phùng Phùng của anh.
Tiểu kịch trường:
Hứa Hoài: Phùng Phùng, anh có một căn biệt thự ở khu Hồng Kiều Bắc Cổ, anh sang tên cho em rồi, ngày mai chúng ta chuyển qua đó đi.
Cố Phùng không cam lòng yếu thế, ném ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản: Em đây tặng anh một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh!!!
HOÀN
11/06/2020