- Mật Kết-
Từng ngày từng ngày trôi qua, cuối tháng tám rất nhanh đã biến thành cuối năm.
Cố Phùng cả người đều bị ngấm sự dịu dàng của một người tên là Hứa Hoài, càng ngày càng không thể rời khỏi anh.
Cậu cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày mê luyến một người đàn ông đến mức nhà cũng không muốn về.
Một tháng cuối cùng trong năm ở Thượng Hải vừa lạnh vừa ẩm ướt, gió thổi vào các khớp xương kiến cho một người được sinh ra ở Bắc Kinh mà nói là một mùa cực kỳ khổ..... Cố Phùng điều chỉnh nhiệt độ trong xe tăng thêm lên hai độ, lặng lẽ nghĩ nếu không phải Hứa Hoài ở đây cậu một ngày cũng không muốn đến đây!
Cố Phùng đang đến đón Hứa Hoài tan làm, hai hôm trước Hứa Hoài đặt bàn tại một quán ăn kinh doanh khá tốt, muốn dẫn cậu đến nếm thử. Cố Phùng sắp xếp công việc hôm nay kết thúc sớm, lái xe đến bãi đỗ xe của công ty nhỏ bán sơn đợi Hứa Hoài xuống.
Cậu không gọi điện thoại cho Hứa Hoài, bởi vì hiện tại mới có năm giờ cách thời gian tan tầm còn ba mươi phút nữa, tuy rằng là cậu tan làm sớm để đi đón người nhưng cũng không muốn để cho Hứa Hoài vì cậu mà làm sai quy định, quấy rầy đến công việc của Hứa Hoài. Cố Phùng thành thật ngồi trong xe, tắt máy, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại về nhà ở Bắc Kinh.
"Đứa nhỏ không có lương tâm, em còn biết có một người anh ở Bắc Kinh à? Sao lâu như vậy rồi cũng không gọi điện về nhà?"
"Anh!" Cố Phùng cười hì hì trong âm thanh lộ ra ấm áp, "Anh xem anh đang nói gì vậy, em đi đến đâu cũng không quên anh trai nha!"
Cố Khiêm nghe ra tâm tình của cậu khá tốt, lời nói còn mang theo ý cười, nhịn không được cũng nở nụ cười.
Em trai có cuộc sống khá tốt.
"Hôm nay sao lại nhớ đến gọi điện thoại cho anh trai? Công ty có vấn đề gì sao?"
"Không phải không phải, công ty rất tốt, thuận buồm xuôi gió nha. Em đang tính năm sau thử hợp tác cùng Thịnh Dung xem sao, em đang chuẩn bị bảng giá cạnh tranh một chút, văn kiện cũng đã chuẩn bị......Mà thôi không nói chuyện này nữa, bây giờ em đang đi đón Hứa tiên sinh, anh ấy còn chưa tan làm, em không thể tùy tiện quấy rầy công việc của anh ấy!" Cố Phùng đúng lý hợp tình nói, "Anh, anh ngồi tán gẫu với em không được sao?"
Cố Khiêm:......
Cố Khiêm muốn nói, hắn cũng chưa tan làm.
Người đàn ông bốn mươi tuổi thật sự không thể lý giải được tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ: "Cái người tên Hứa Hoài kia rốt cuộc là ai mà lại có thể làm cho em mê luyến điên đảo như vậy, hắn cho em thuốc mê?"
"Thuốc mê cái gì! Hứa tiên sinh vừa đẹp vừa mê người, biết nấu ăn, làm việc nghiêm túc, cái gì cũng biết, là một người ai thấy cũng thích! Anh là vì chưa từng gặp anh ấy......"
"Được rồi được rồi, anh đã biết, em thích là được......" Cố Khiêm đỡ trán, khe khẽ thở dài, "Nhà chúng ta cũng không trông cậy vào em có thể có con nối dõi, mặc kệ là nam hay nữ cũng đừng để bản thân chịu thiệt, nghe thấy không? Còn nữa, khi nào thì về nhà? Mẹ rất nhớ em."
Cố Phùng cầm điện thoại, trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Năm nay em không về nhà ăn năm mới."
"Lễ mừng năm mới không về? Cái này không được, tiểu Phùng......"
"Anh, " Cố Phùng đánh gãy lý do của hắn, "Em không phải là tùy hứng. Nếu em về thì là một nhà bốn người đoàn viên, nhưng mà Hứa tiên sinh trên thế giới này một người thân cũng không có, một mình trải qua đêm ba mươi tết thật sự quá khó khăn cũng quá tàn nhẫn. Nhưng nếu em ở lại có hai người sẽ vui hơn, em không thể vứt bỏ lại một mình anh ấy để trở về nhà......Em muốn ở lại cùng anh ấy."
Trong điện thoại trầm mặc thật lâu, lâu đến mức kiến cho Cố Phùng nghĩ Cố Khiêm đã cúp máy rồi thì đột nhiên truyền đến một tiếng than thở như có như không: "Tiểu Phùng, anh hiểu tình cảm của em đối với hắn...... Vậy sang năm, em mang người về nhà đi."
Cố Phùng vuốt điện thoại, dần dần lộ ra một nụ cười, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến một trận va chạm làm cậu lao người về phía trước, điện thoại cũng rời khỏi tay rơi xuống sàn xe.
Cố Phùng xoa xoa thái dương vừa mới bị đụng đau, mở cửa xuống xe, nhìn phía sau chiếc xe Opirus của mình đang đụng vào đầu xe của một chiếc BMWs, cậu xoay người từ dưới sàn xe lấy điện thoại ra, kết thúc cuộc nói chuyện với Cố Khiêm sau đó lập tức gọi cho Hứa Hoài:
"Em ở bãi đỗ xe dưới công ty của anh, ô mười sáu khu C phía đông, anh xuống đây tìm em đi."
Trên xe BMWs một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn bước xuống, so với Cố Phùng thì cao hơn nửa cái đầu, vừa mới bước ra đã mắng cậu té tát: "Cậu làm sao vậy, con mẹ nó sao cái xe này đang đi lại dừng lại? Cậu đang dừng ở trên đường đi đấy!"
"Tiên sinh, xe của tôi đứng ở đây đã tắt máy lâu rồi, là do ngài đâm phải, nêu đây là vị trí xe của ngài, thì ngài có thể nhấn còi bảo tôi rời đi!" Cố Phùng cũng có chút tức giận, nhưng vẫn cố nén, "Đền bao nhiêu tiền thì giao cho công ty bảo hiểm đánh giá đi, tôi còn có việc."
Cậu xoay người muốn đi, thì bị một cánh tay dùng lực kéo quay lại, bàn tay của người đàn ông kia rất lớn làm cho tay cậu bị đau, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?"
Vẻ mặt người đàn ông kia vô cùng vô lại nói: "Bồi thường, chiếc BMWs này ông đây mới mua tháng trước thôi đấy, cậu bồi thường mười vạn cho tôi."
"Anh đừng có mà không biết xấu hổ!" Cố Phùng cười lạnh nói, "Là do anh tự đâm vào xe tôi trước, huống gì xe này của anh chỉ đụng chút đầu xe, phí sửa còn không đắt bằng xe của tôi, dựa vào đâu bắt tôi phải bồi thường tiền cho anh?"
Người đàn ông giơ tay lên muốn đánh cậu, Cố Phùng nghĩ nếu như hôm nay hắn dám đánh cậu, Cố Phùng cũng dám đưa tên này vào tù!
Nhưng mà một cái đánh này cũng không hề đánh xuống —— Cố Phùng cảm giác trên người — nhẹ, cậu ngước mắt lên nhìn thấy Hứa Hoài. Anh cởi áo khoác dài đang mặc trên người ra, phủ lên đầu người đàn ông kia, rồi đánh một quyền vào bụng hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hứa Hoài như vậy.
Tràn ngập dã tính, vừa nguy hiểm vừa sắc bén.
Hứa Hoài bóp bóp tay, ánh đèn nhợt nhạt chiếu rọi lên nụ cười tươi của anh:
"Bạn nhỏ nhà chúng tôi cành vàng lá ngọc, anh cũng dám động vào?"
Cố Phùng im lặng nhặt cái áo khoác bị ném dưới đất lên phủi sạch, đứng tại chỗ ôm áo nhìn anh.
Người đàn ông kia căn bản không phải đối thủ với một người đi lên từ hắc đạo như Hứa Hoài, vóc dáng khá cao nhưng vẫn phải chịu bị đánh. Hứa Hoài thân thủ thoăn thoắt, xuống tay vô cùng ngoan độc, chân trái đá ra một quyền làm cho người đàn ông liên tục kêu rên, có chút thê thảm.
Cố Phùng vô cùng thích thú, vô cùng thưởng thức chân dài vai rộng của ông chồng nhà mình, còn thiếu cầm bảng tên với đèn huỳnh quang lớn tiếng gào thét.
Người đàn ông kêu to: "Đừng đánh! Vị gia này! Đừng đánh!! Tôi bồi thường tôi bồi thường!!!"
Hứa Hoài kéo cổ áo len của hắn, một tay kéo người đứng dậy, nói:
"Anh đương nhiên phải bồi thường, nhưng cái anh bồi thường không phải xe,mà là phí tổn thất tinh thần, anh dọa đến em ấy, có biết không?!"
"Biết biết, đại gia, xin tha cho tôi, tôi không dám!"
Cố Phùng thấy mặt hắn sưng phù lên như đầu heo, nhẹ nhàng cười một tiếng, đi qua kéo kéo áo của Hứa Hoài, khuyên: "Được rồi, đừng đánh nữa! Tay anh có bị đau không? Đừng vì một cái đầu heo mà tiêu hao khí lực, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Hứa Hoài nhìn cậu một cái, khẽ ừ một tiếng sau đó buông cái trứng xui xẻo kia ra, tiếp đó anh lấy từ trong xe của Cố Phùng ra một cái bút viết lên trên cửa kính của xe BMWs số tài khoản ngân hàng của Cố Phùng: "Phí sửa xe của anh tôi sẽ trả tất cả, tiền thuốc tôi cũng sẽ đưa, nhưng trước ngày kia tôi muốn thấy tấm thẻ này có thêm hai mươi vạn, đây chính là phí tổn thất tinh thần...... Không chuyển tiền cũng có thể nhưng hậu quả tự chịu."
Hứa Hoài kéo người đi từ trong gara ra ngoài.
Cố Phùng bởi vì câu "Bạn nhỏ nhà chúng tôi "kia mà cả buổi tối phá lệ nhiệt tình, quấn lấy Hứa Hoài làm một lần rồi lại một lần.
Không phải bạn nhỏ, rõ ràng là yêu tinh.
Cuối năm sau khi công ty họp xong cuộc họp hằng năm, hai người đều rảnh rỗi, thế nên cùng nhau đến Hongkong đón năm mới.
Ở trong phòng khách sạn, Cố Phùng rót cho Hứa Hoài một ly rượu vang.
"Hứa tiên sinh, năm mới vui vẻ."
"Cảm ơn."
Hứa Hoài nhấp một ngụm rượu.
Câu nói này là lời thật lòng, Hứa Hoài vốn tưởng rằng năm nay sẽ chỉ có một mình đón năm mới, không nghĩ đến Cố Phùng lại nguyện ý ở lại cùng anh.
Hứa Hoài nghĩ, đây không phải là chuyện tốt......Anh cảm giác mình giống như một con trai đang bị một người ngư dân vô cùng kiên trì từng chút từng chút mở ra một khe nhỏ, tìm đến phần thịt mềm mại khác với cái vỏ cứng phía bên ngoài.
"Sang năm —— sang năm......" Cố Phùng vẫn không thể nói ra lời mời muốn Hứa tiên sinh về nhà với cậu, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi anh, "Hứa tiên sinh, anh, anh sẽ thích em một chút chứ?"
Hứa Hoài cười.
"Có...... mà còn, hơn cả một chút."
Trên đồng hồ kim giờ kim giây kim phút đồng loạt chỉ vào con số mười hai.
Một năm mới, bắt đầu rồi.
02/06/2020