Tô Tô

Chương 101: Đón dâu (Phần 1)



Edit+beta: LQNN203

Ân Tô Tô không nói nên lời, hai mắt mở to, buột miệng: "Tai nào của anh nghe thấy em ám chỉ anh làm trong xe?"

Đối mặt với câu hỏi của cô, Phí công tử trả lời đầy thản nhiên: "Cả hai tai anh đều nghe thấy."

Ân Tô Tô suýt nôn ra máu, sợ tên khốn này thực sự kéo cô lên xe và làm chuyện không hay, liền vội vàng túm lấy cánh tay anh, xoay người anh lại, dùng lực hai tay đẩy anh ra lệnh đuổi khách, đồng thời khuyên nhủ bằng giọng điệu cứng rắn: "Em cầu xin anh, làm ơn bình thường chút đi. Ngày mai là đám cưới, em có hẹn với đội trang điểm 5 giờ rưỡi sáng bắt đầu trang điểm, vốn dĩ đã không ngủ đủ giấc, ai còn tâm trạng làm mấy chuyện đó với anh chứ? Anh nhanh về đi, em phải lên lầu tiếp tục viết tuyên thệ."

Phí Nghi Chu bị cô đẩy, lười biếng đi về phía trước, nghe vậy anh có chút bất mãn, nhướng mày quay đầu nhìn cô, nói: "Quy trình em đã biết lâu rồi, vì sao tối nay mới bắt đầu viết tuyên thệ?"

"...Lúc trước em bận công việc quá nên quên mất." Ân Tô Tô xấu hổ, cười khô khan.

Câu trả lời này hiển nhiên không thuyết phục được đại công tử.

Phí Nghi Chu không nói nên lời, mấy giây sau mới nói với giọng điệu cực kỳ không vui: "Anh thấy em lười biếng thì có. Chuyện này chẳng khác gì học sinh tiểu học đến ngày cuối cùng mới làm bài tập hè."

"Ai ya, dù sao đi nữa, tối nay em cũng sẽ thức cả đêm để viết xong lời tuyên thệ." Để tăng độ tin cậy cho lời nói của mình, Ân Tô Tô giơ tay lên vỗ nhẹ vào ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em sẽ cho anh một lời tuyên thệ chân thành vào ngày mai! Cam đoan làm anh nở mặt nở mày trước mặt tất cả người thân và bạn bè!"

Phí Nghi Chu: "."

Sau một đợt tấn công bằng những lời đường mật, đại thiếu gia tự nhiên rất hưởng thụ, ý cười trong mắt anh trong trẻo nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ và trang nghiêm, anh chỉ giơ ngón tay lên nhéo nhẹ vào đôi má hồng hào mềm mại của cô, không mặn không nhạt trả lời: "Vậy à. Vậy ngày mai anh nhất định sẽ chăm chú lắng nghe."

"Được rồi. Tạm biệt." Tiễn Phí Nghi Chu lên xe, Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình vẫy tay chào anh.

"Ngày mai gặp." Người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm mỉm cười, "Cô dâu của anh."

Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một đường cong ngọt ngào, không nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng nhìn theo chiếc Rolls-Royce Phantom biến mất trong màn đêm.

Cuối cùng sau khi giải quyết xong chồng kim chủ đến thăm vào lúc nửa đêm, khi Ân Tô Tô một lần nữa tránh né tất cả người trong nhà cũ Phí gia, rón rén trở lại phòng ngủ thì đã gần mười một giờ.

Nhìn tấm thiệp tuyên thệ mới viết chưa đầy một nửa, Ân Tô Tô cảm thấy muốn khóc, cô không dám trì hoãn nửa giây, cầm bút lên bắt đầu viết một cách vội vã.

Không ngờ, chưa kịp viết được ba chữ thì điện thoại trong túi lại reo lên.

-----A a a, không phải là Phí Nghi Chu nữa chứ? Người đàn ông dính người này có thể để cô viết tuyên thệ đàng hoàng được không!

Ân Tô Tô gần như phát điên, cô vò tóc và lấy điện thoại di động ra, không ngờ tên ID người gọi không phải là đại thiếu gia mà cô vừa yêu vừa ghét, mà là mẹ cô, bà Trương Tú Thanh.

Ân Tô Tô chớp mắt, mọi tức giận và thiếu kiên nhẫn đều biến mất trong vòng nửa giây, cô nhanh chóng trượt nút trả lời, áp điện thoại vào tai: "Alô mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

"Con gái, con ngủ chưa?" Giọng của Trương Tú Thanh phát ra từ đầu dây bên kia, hỏi.

"Vẫn chưa." Ân Tô Tô trả lời thành thật.

"Không phải con nói với mẹ sáng mai sẽ dậy lúc năm giờ để trang điểm cô dâu sao? Sao giờ này còn chưa ngủ?" Trương Tú Thanh nghi hoặc.

"Con còn đang viết thiệp tuyên thệ để đọc trong lễ cưới ngày mai." Ân Tô Tô nói với vẻ mặt buồn bã, "Vốn tưởng sẽ xong trong mười phút, nhưng không ngờ gặp đủ thứ bất ngờ, đến giờ vẫn chưa viết xong."

Trương Tú Thanh ở đầu bên kia trợn trắng mắt, mắng: "Con ngốc hả? Nước đến chân mới nhảy, nửa đêm còn □□, sao cứ phải chờ đến lúc nước sôi lửa bỏng mới làm. Con gái con đứa đã kết hôn gần hai năm rồi, chút chuyện này còn muốn mẹ dạy con sao?"

"Vâng vâng, sau này con sẽ sửa mà." Ân Tô Tô nói, cảm thấy hơi kỳ lạ, "Mẹ, không phải mẹ thường đi ngủ rất sớm sao, sao giờ vẫn chưa ngủ?"

Trương Tú Thanh cười nói: "Không phải hôm nay đồng chí tiểu Phí sắp xếp chuyên cơ đón cậu con và những người khác ở Lan Hạ sao? Bố và mẹ nói chuyện với họ trong khách sạn một lúc, mới trở về Nam Tân đây. Bố con sợ con gái lần đầu lên xe hoa, căng thẳng không ngủ được, bảo mẹ gọi điện nói chuyện với con, giúp con thư giãn tinh thần."

"Giờ con đang bận làm bài tập, tạm thời chưa có thời gian căng thẳng." Ân Tô Tô nghĩ đến thiệp tuyên thệ lại thấy đau đầu, rồi hỏi, "Ngày mai cậu hai và mọi người biết cách đến khách sạn không mẹ?"

"Yên tâm đi, tiểu Phí đã sắp xếp rồi, có xe đến đón." Bây giờ mỗi khi nhắc đến con rể của mình, Trương Tú Thanh lại hài lòng không thôi, "Thằng bé đó rất đáng tin cậy, lại chu đáo, thằng bé làm việc bố và mẹ không phải lo lắng gì cả."

Ân Tô Tô cong môi cười, không khỏi trêu chọc: "Nhìn mẹ khen anh ấy, người ngoài không biết còn nghĩ anh ấy mới là con ruột của mẹ đó."

"Lời mẹ con nói đều là sự thật, không phải tâng bốc gì. Gia đình chúng ta là người từ quê lên, miệng lưỡi chẳng khéo, nhưng làm việc thì luôn chân thành, nói được làm được." Mẹ Ân thở dài, cười nói, "Con rể này của mẹ thật sự rất tốt, cả nhà nhắc tới thằng bé, ai cũng khen ngợi không ngớt. Thành phố nghỉ dưỡng mới hoàn thành năm ngoái, vừa mở cửa kinh doanh đã đông nghịt người, bố con luôn nói đùa với mẹ, ông ấy đã làm việc ở Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ gần như cả cuộc đời, không ngờ lúc nghỉ hưu, lại được nhờ con rể, làm một việc lớn giúp đỡ những người dân ở đây."

Nhờ sự giúp đỡ mạnh mẽ từ Phí thị, Lan Hạ không còn là nơi lạc hậu và nghèo đói mà đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, nổ bật không thua kém gì Los Angeles.

Mà tất cả những điều này sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự nỗ lực của mỗi người dân Lan Hạ, và cả Phí Nghi Chu.

Ân Tô Tô biết tất cả những gì mẹ cô nói đều là từ tận đáy lòng, không hề cường điệu hay tâng bốc.

Bởi vì không ai trên thế giới này hiểu rõ người đàn ông đó hơn cô.

A Ngưng của cô thực sự là tốt nhất trên đời.

"Được rồi mẹ, con không nói với mẹ nữa." Khóe mắt liếc nhìn tấm thiệp tuyên thệ màu trắng tinh trên bàn, suy nghĩ của Ân Tô Tô bị hiện thực tàn nhẫn kéo lại, cô làm mặt buồn rầu: "Mẹ và bố đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp."

"Viết xong thì đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá." Mẹ Ân đau lòng cho con gái, nhẹ nhàng dặn dò: "Nghe thấy không?"

"Vâng."

*

Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Ân Tô Tô buồn ngủ đến kiệt sức đã bị Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù kéo ra khỏi giường. Hai phù dâu hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng ném Ân Tô Tô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng mở cửa đón đội trang điểm vào. Cuối cùng, họ lại nhanh chóng lôi Ân Tô Tô, người vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài với bàn chải đánh răng trong miệng, đẩy cô đến bàn trang điểm.

Trong nửa đầu quá trình trang điểm, Ân Tô Tô gần như không thể mở được mí mắt, ở nửa sau, cô tỉnh táo hơn một chút, khóe mắt nhìn thấy Hứa Tiểu Phù đang lôi ra một thỏi son, Ân Tô Tô nhìn sang tưởng cô ấy muốn trang điểm nên thuận miệng nói: "Trong tủ chị có hai hộp son, đều là nhãn hàng gửi tặng, còn chưa mở, mọi người cứ chọn thoải mái, thích cái nào thì lấy cái đó."

"Son môi này là đạo cụ chơi khăm em chuẩn bị." Hứa Tiểu Phù mỉm cười, giơ thỏi son trong tay lên vẫy về phía Ân Tô Tô, "Sẽ được sử dụng cho phần cướp dâu."

Ân Tô Tô nghi hoặc, chớp mắt hỏi: "Đạo cụ? Dùng thế nào?"

"Đoán không ra đúng không?" Hứa Tiểu Phù nháy mắt bí ẩn với cô và nói, "Không phải chị muốn làm khó chồng chị sao, son môi này sẽ rất có ích đấy."

Ân Tô Tô cau mày, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, "Cụ thể là sao?"

"Dù sao cũng sẽ hợp ý em." Lương Tịnh mỉm cười, "Những trò chơi này đều được Tiểu Phù và chị lựa chọn cẩn thận, chắc chắn sẽ khiến Phí tổng suốt đời khó quên."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô nhướng mày, muốn gửi tin nhắn trước cho chồng để nhắc nhở anh hãy cẩn thận. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô nhanh chóng từ bỏ ý định - phần cướp dâu ban đầu là để trả thù cho sự áp bức vô nhân đạo của Phí Nghi Chu đối với cô trong cuộc sống hàng ngày, hai chị em đã cố gắng hết sức lập kế hoạch để cô trả thù, không có lý do gì phải quay lưng.

Tử tế với Phí A Ngưng chính là tàn nhẫn với chính mình!

Sau khi hiểu ra điều này, Ân Tô Tô không khỏi liếc nhìn Hứa Tiểu Phù và Lương Tịnh một cách khen ngợi và tán thưởng, nghiêm túc nói: "Lần này em có thể dạy cho chồng một bài học hay không là nhờ vào hai người đấy."

Lương Tịnh mỉm cười tự tin, "Em cứ chờ xem màn hay đi."

*

Chín giờ sáng, lớp trang điểm của Ân Tô Tô cơ bản đã hoàn thành, các chuyên gia trang điểm và trợ lý tập trung xung quanh cô, hoàn thiện các chi tiết trang điểm cuối cùng cho bộ trang phục và làn da cô.

Đột nhiên, Hứa Tiểu Phù đang ngồi xổm bên cửa sổ thấp giọng kêu lên: "Tới rồi tới rồi! Đại quân tới rồi! Xe cộ đông nghẹt, khí thế hừng hực!"

Nghe vậy, ngực Ân Tô Tô bỗng nhiên đập mạnh, ngay lập tức căng thẳng, hai tay không khỏi siết chặt váy cưới.

"A, sao đội đón dâu lại đến sớm mười lăm phút vậy?" Chuyên gia trang điểm vẫn giữ bình tĩnh, nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý tăng tốc, đồng thời đưa tay ra nói: "Mạng che mặt."

Lương Tịnh lập tức đưa tấm màn trắng tinh đi qua.

Chuyên gia trang điểm cầm lấy, cẩn thận đội mạng che mặt cho Ân Tô Tô, sau đó đỡ cô ngồi giữa chiếc giường lớn giữa phòng.

Vài phút sau, đoàn xe cưới từ cuối đại lộ đi thẳng vào nhà cũ của Phí gia mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Một lúc sau, xe cưới dừng lại, cửa ghế sau mở ra, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh đậm, dáng người cao ráo, thẳng tắp, không tì vết bước ra.

Phí Nghi Chu cầm bó hoa xuống xe, vô thức nâng cằm lên, giơ tay chỉnh lại nơ Windsor trên cổ áo.

"Anh, anh nói thật đi, anh có căng thẳng không?" Người nói là Phí Văn Phạn. Lần đầu tiên trong đời được làm phù rể, tứ thiếu gia cũng mặc một bộ vest cao cấp màu xanh thẫm, tóc được tạo kiểu rất ngầu, nhìn đặc biệt bảnh bao.

Nghe thấy vậy, Phí Nghi Chu liếc nhìn Phí Văn Phạn, ánh mắt như muốn nói: Nói nhiều quá.

Phí Văn Phạn xấu hổ, chỉ có thể nhún vai như không có chuyện gì xảy ra: "Xem như em chưa hỏi."

Phí Nghi Chu đứng đó một lúc, vì phép lịch sự và phong thái lịch thiệp, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho vợ yêu: [Trang điểm xong chưa?]

Đối phương nhanh chóng trả lời: [! ! ! Sao anh đến sớm vậy? Em vừa mới đội mạng che mặt thôi!]

Phí Nghi Chu: [Nếu không tiện thì bọn anh đợi thêm.]

Ân Tô Tô: [OK]

Ân Tô Tô: [Đợi tín hiệu của em rồi anh hãy hành động nhé.]

Phí Nghi Chu: [Được.]

Gửi tin nhắn xong, anh cất điện thoại đi, đúng lúc này, một thành viên khác của nhóm phù rể là Phí Vân Lãng đi tới, khoác vai Phí Văn Phạn, chặc lưỡi hai tiếng, thấp giọng nói: "Em nói anh tư này, câu hỏi của anh quá vô nghĩa rồi, anh đã bao giờ thấy anh cả của chúng ta căng thẳng chưa? Chỉ là đám cưới thôi, cảnh tượng gì mà anh cả chưa từng thấy chứ, sóng to gió lớn nào chưa từng xông pha, có thể căng thẳng sao? Em nói cho anh biết, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."

Không ngờ, vừa nói xong, lại có một thanh âm khác uể oải vang lên từ phía sau, nói: "Cái này không chắc nha."

Hai vị thiếu gia Phí gia đồng thời sững lại, quay đầu nhìn phía sau họ. Người phát ra âm thanh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, làn da như ánh trăng sáng, cấu trúc gương mặt hoàn mỹ, chỉ đứng yên ở đó, trông giống như một bức tranh sống động.

"Anh Liệt, câu này có ý gì vậy?" Phí Vân Lãng tò mò.

Dư Liệt cười nhẹ, không trả lời, chậm rãi đi tới trước mặt Phí Nghi Chu, thản nhiên hỏi: "Phí tổng, xin hỏi hiện tại tâm trạng anh thế nào?"

Phí Nghi Chu im lặng một lát, bình tĩnh trả lời: "Sắp gặp giai nhân, lo lắng bất an, ngây ngất, vui mừng khôn xiết."

Dư Liệt nhẹ nhàng nói: "Nói tiếng người."

Phí Nghi Chu rất bình tĩnh nói: "Hoảng loạn vô cùng."

Phí Văn Phạn và Phí Vân Lãng: "... ???"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv