Edit+beta: LQNN203
So với con trai cả nhà họ Phí nhìn thì có vẻ điềm tĩnh nhưng thực chất lại khá hoảng loạn, cô dâu đang chờ rời phòng tân nương thực sự không hề bình tĩnh đến thế.
Suy cho cùng, đám cưới là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi cô gái, thành thật mà nói, mặc dù lúc này cơ thể của Ân Tô Tô đang ngồi vững vàng nhưng bộ não và trái tim của cô đã rơi vào trạng thái quá tải, căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, tay chân tê dại, dạ dày bắt đầu co giật, sắp nôn đến nơi.
Đội ngũ chuyên gia trang điểm rất có trách nhiệm, sau khi hoàn thành bộ trang điểm đầu tiên cho Ân Tô Tô, họ đã giúp hai phù dâu chuẩn bị các trò chơi, hơn chục chuyên gia thời trang quốc tế làm việc nhanh chóng nhưng rất có trật tự, mỗi người đều tập trung vào công việc của mình.
Ân Tô Tô nhìn các anh chị em đang đi lại trong phòng, tâm trạng vốn đã căng thẳng của cô lại càng rối bời hơn, cô không khỏi thì thầm gọi Lương Tịnh: "Chị Lương, chị Lương!"
Lương Tịnh nghi hoặc, quay lại đi tới chỗ cô: "Chuyện gì vậy?"
"Làm sao bây giờ." Ân Tô Tô hạ giọng thấp đến mức chỉ có Lương Tịnh và cô có thể nghe thấy, "Em căng thẳng quá, nhịp tim dường như đang tăng cao, cảm giác sắp ngất đi rồi."
Lương Tịnh nghe xong nhướng mày, nhìn thấy trán cô đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, không khỏi buồn cười lại bất lực, cô ấy đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay cô, an ủi nói: "Cặp đôi nào không căng thẳng trong ngày cưới chứ, chuyện bình thường, tin chị, không chỉ có em, Phí Nghi Chu lúc này chắc hẳn cũng đang vô cùng căng thẳng."
Ân Tô Tô khịt mũi, lẩm bẩm không thể tin được: "Da mặt anh ấy dày như vậy, tâm lý cũng tốt như vậy, không thể nào."
Hai cô gái thì thầm vài câu, lúc này Hứa Tiểu Phù từ phòng tắm bước ra, chắp tay lại, tự hào nói: "Xong rồi! Tất cả các cấp độ trò chơi đã được sắp xếp. Giày cưới cũng được giấu xong, đại công cáo thành, giờ chỉ đợi cừu béo tự mình bước vào bẫy thôi!"
Nghe vậy, Ân Tô Tô không thể nhịn được mà bật cười, tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi một chút. Lương Tịnh cũng trêu đùa: "Trên đời này chắc chỉ có chúng ta mới dám gây khó dễ vị đó của Phí gia, coi Phí tổng người ta giống như "con cừu" để mình xẻ thịt. Hôm nay là một ngày trọng đại có thể đưa vào lý lịch của chúng ta, một lát nữa nhớ bảo nhiếp ảnh gia ghi lại từng khoảnh khắc, cho chị và Tiểu Phù thêm chút cảnh quay, chị muốn khi về già truyền lại đoạn video này cho con cháu xem để có chuyện để khoe."
Đang nói, bên ngoài có tiếng gõ cửa mạnh mẽ, cộc cộc hai tiếng.
Mọi người trong phòng đều lập tức im lặng.
Ân Tô Tô chớp mắt, đoán đội đón dâu đã đến, tim cô như thắt lại, nín thở nhìn hai cánh cửa gỗ nguyên khối được chạm khắc đang đóng chặt.
Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Ân Tô Tô hắng giọng hỏi: "Ai đó?"
"Là em, tiểu lục nè chị dâu." Ngoài cửa vang lên một giọng nói ngọt ngào và trong trẻo, đó là Phí Văn Mạn, lục tiểu thư của Phí gia, "Trước đó không phải em nói muốn đến chặn cửa cho chị sao, kết quả sáng nay chuông báo thức không reo, em ngủ quên mất, nhanh mở cửa cho em vào với."
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng cũng dần buông lỏng.
"Được." Ân Tô Tô và Phí Văn Mạn có quan hệ rất thân thiết nên cô đương nhiên không nghi ngờ về những gì tiểu lục nói, cô vỗ nhẹ vào ngực mình rồi đáp lại, sau đó ra hiệu cho Tiểu Phù giúp mở cửa.
Hứa Tiểu Phù tự nhiên đi tới mở cửa.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa mở ra, khung cảnh bên ngoài khiến Ân Tô Tô và những người khác đơ ra tại chỗ - người gõ cửa đúng là Phí Văn Mạn mặc một chiếc váy cao cấp màu tím nhạt, khuôn mặt quả táo xinh đẹp, trang điểm tinh tế, nhưng thần sắc lại có chút lúng túng, có vẻ như đang vô cùng áy náy.
Nhưng, Phí Văn Mạn không hề đơn độc.
Hành lang tầng ba của nhà cũ vốn rất rộng rãi nhưng bây giờ lại có vẻ đông đúc, phía sau Phí Văn Mạn là mấy thanh niên cao ráo mặc vest đi giày da, đẹp trai, lịch lãm, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ bắt mắt, khung cảnh không khác gì nhóm người mẫu nam.
Người đứng đầu đang cầm một bó hoa, bộ vest trên người là trang trọng nhất trong "nhóm người mẫu nam", cổ áo thắt nơ windsor, phía trên là cần cổ thon dài trắng sáng, khuôn mặt trông đẹp đẽ lạnh lùng, lại như khối ngọc bích lạnh giá, nhưng đôi mắt trong veo đó lại ẩn chứa một tia lo lắng hiếm thấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Tiểu Phù, người mở cửa, liền sửng sờ.
Ân Tô Tô và Lương Tịnh phía sau cũng ngây người.
Chuyên gia trang điểm là người phản ứng đầu tiên, vội vàng nhắc nhở: "Ôi bị lừa rồi! Cô Hứa, mau đóng cửa lại!"
Hứa Tiểu Phù lúc này mới bừng tỉnh, kêu lên một tiếng rồi vội vàng đóng cửa, nhưng đã muộn ---- Trần Chí Sinh, người đang ở gần cửa, hơi giơ tay lên chống vào cửa, gần như dễ dàng phá vỡ lực đẩy của cửa.
Hứa Tiểu Phù sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đó, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trợn to tức giận, thấp giọng trách mắng: "Này, sao anh lại hướng khuỷu tay ra ngoài? Thả tay ra cho em."
Trần Chí Sinh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt có vẻ tò mò, rồi nói một cách tùy ý: "Cô phù dâu này, chẳng phải cô luôn khẳng định chúng ta là 'quan hệ đồng nghiệp bình thường' sao, sao khuỷu tay tôi bây giờ lại hướng ra rồi."
Hứa Tiểu Phù nghẹn lời, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, đang không biết phản bác thế nào thì Phí Văn Phạn và Phí Vân Lãng ở phía sau nhân cơ hội đẩy thêm cửa phòng vào, thế là đội quân đón dâu đông đảo bước vào phòng cô dâu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Tiểu Phù sốt ruột đến suýt rơi nước mắt, lớn tiếng nói: "Không được không được, các anh đây là gian lận, sao có thể làm như vậy!"
Trần Chí Sinh uể oải nói: "Cô phù dâu, cô chưa nghe câu 'binh không sợ giả' sao?"
Hứa Tiểu Phù nhỏ bé với cánh tay và đôi chân mảnh mai, làm sao có thể ngăn chặn một nhóm đàn ông cao lớn như vậy. Cô ấy chặn trái chặn phải đều vô ích, cuối cùng, chỉ có thể nhìn người đàn ông cao quý cầm bó hoa bước thẳng đến giường cô dâu.
Phí Nghi Chu nhìn chăm chú vào cô dâu của mình.
Cô gái ngồi giữa giường lớn mặc chiếc váy sa tanh kiểu phương Tây, tấm mạng trắng nhẹ nhàng che khuôn mặt, xinh đẹp như hoa giữa mây, như ngọc như sương, mơ hồ như giấc mộng không thật.
Đẹp như một giấc mơ huyền bí.
Trên thực tế, ngay từ giây đầu tiên anh bước vào cửa, ánh mắt anh đã rơi vào Ân Tô Tô, từ đó không rời đi được nữa.
Lần đầu tiên trong đời, tim Phí Nghi Chu đập điên cuồng trong lồng ngực, tần số cao đến mức gần như vượt quá giới hạn của người thường.
Loại ngọt ngào và bồn chồn mất kiểm soát này, thật hiếm có và hấp dẫn.
Về phần bản thân cô dâu Ân Tô Tô, lúc này cô thực sự rất bối rối, hoảng loạn, đầu óc đang tiến đến bờ vực sắp phát nổ. Đôi mắt dưới tấm mạng đang đảo quanh, vô tình bắt gặp ánh mắt của Phí Nghi Chu.
Ánh mắt họ giao nhau, một người thâm trầm như biển, một người hoảng hốt ngượng ngùng, họ nhìn nhau không nói nên lời trong giây lát.
Chỉ sau vài giây, Ân Tô Tô quay đi như thể bị ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đốt cháy, trái tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên má ngày càng cao, cô quay lại nhìn bông hoa nhỏ màu tím duy nhất giữa những chiếc lá xanh, Phí Văn Mạn.
"Tiểu lục, chị tin tưởng em như vậy, em thực sự đã dạy cho chị một bài học." Ân Tô Tô giả vờ tức giận, nửa đùa nửa thật, "Đã nói giúp chị chặn cửa, sao lại bị anh em lôi kéo rồi?"
Phí Văn Mạn cảm thấy vô cùng áy náy, nở một nụ cười rất xấu hổ và đầy vẻ nịnh nọt: "Tô Tô, xin lỗi, em có một dự án ở đây cần sự tài trợ của anh cả, em thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhượng bộ vì chút lợi ích."
Ân Tô Tô không nói nên lời, quyết định tạm thời ghi lại tội trạng của Phí tiểu lục, đợi qua hôm nay sẽ giải quyết.
Cô lại nhìn Phí Nghi Chu, nâng cằm lên, hừ hai tiếng: "Đừng tưởng chỉ vì các anh gian lận để mở cửa thì mọi thủ tục đều có thể đơn giản hóa." Dừng một chút, cô liếc nhìn Lương Tịnh bên cạnh, nháy mắt ra hiệu: Chị em lên.
Sau khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Ân Tô Tô, Lương Tịnh lập tức đi tới và đứng trước mặt Ân Tô Tô, chặn tầm nhìn của Phí Nghi Chu.
Lương Tịnh mỉm cười nói: "Phí tổng, chúng tôi thực sự không muốn làm khó anh, phần nghi thức đón dâu chủ yếu là để mang lại không khí vui vẻ, mọi người chơi càng vui thì cuộc sống của anh và Tô Tô sau này sẽ càng mỹ mãn."
Phí Nghi Chu lắng nghe với vẻ mặt bình tĩnh, đại não tự động diễn giải hàm ý trong lời nói của Lương Tịnh: Hôm nay chúng tôi sẽ khiến anh khổ sở, chúng tôi sẽ trừng phạt anh rất thảm, muốn ôm mỹ nhân thì phải ngoan ngoãn chịu đựng.
Phí Nghi Chu bình tĩnh gật đầu: "Ừm, bắt đầu đi."
Nói xong, Hứa Tiểu Phù cùng Lương Tịnh lập tức ngầm cười nham hiểm, vẻ mặt "cuối cùng cũng bắt được anh", sau đó từ trong túi móc ra một thỏi son đưa cho Phí Nghi Chu: "Trò chơi đầu tiên tên là bịt mắt trang điểm."
Phí Nghi Chu:?
Hứa Tiểu Phù mỉm cười, giải thích cặn kẽ luật chơi cho đại công tử: "Đầu tiên, anh phải chọn ra ứng cử viên A trong đội đón dâu của mình, sau đó anh phải bịt mắt mình lại, theo sự hướng dẫn của những người anh em khác tô son cho đồng chí A đó."
Nghe xong, Phí Nghi Chu rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc, vẻ mặt vô cảm nghĩ: Cũng may mình chỉ tô son cho người khác, cũng không quá khó chấp nhận.
Phí Nghi Chu: "Được."
"Ồ, còn một yêu cầu nữa em quên chưa nhắc đến!" Hứa Tiểu Phù nói: "Khi tô son, anh không được cầm son trên tay mà chỉ có thể ngậm trong miệng!"
Phí Nghi Chu: "..."
Phí Nghi Chu nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đang mặc váy cưới trắng. Cô gái lúc này đang rất mong chờ, đôi mắt đen láy mở to như muốn xem trò vui, nếu được cho một nắm hạt dưa chắc chắn cô đã bắt đầu cắn rồi.
Phí Nghi Chu khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói vô cùng dịu dàng, hỏi: "Tô Tô, em xác định muốn anh chơi trò này cho em xem?"
Ân Tô Tô mỉm cười gật đầu với anh: "Chơi đi chơi đi, nhanh lên!"
"..." Phí Nghi Chu nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Em không sợ sau này anh sẽ trả thù em sao?"
Ân Tô Tô: "."
Những lời này thành công khiến nụ cười cứng lại trên khuôn mặt Ân Tô Tô. Cô bỗng cảm thấy hoang mang - hình như cũng đúng.
Tên khốn này bình thường thích giở trò đồi bại với cô khi không có việc gì làm, nếu hôm nay thật sự chọc giận anh, với tính cách trả thù của anh, liệu tối nay cô còn có cơ hội sống sót không?
Nghĩ đến điều này, Ân Tô Tô không khỏi do dự.
Lương Tịnh thấy cô do dự, sợ cô đổi ý trước trận chiến nên nhanh chóng ghé sát vào tai cô mà khuyên: "Theo đúng nghĩa thì hôm nay là đêm tân hôn của bọn em, em không thể trốn thoát đâu, dù em không làm khó Phí Nghi Chu thì anh ấy cũng sẽ không buông tha cho em! Em phải ra tay trước mới có thể giữ được quyền chủ động!"
Nghe vậy, Ân Tô Tô nheo mắt, cảm thấy rất hợp lý, liền trả lời chồng rất chắc chắn: "Em không sợ."
"..." Tốt lắm.
Phí Nghi Chu im lặng, sau đó được Phí Vân Lãng giúp đỡ, dùng mảnh vải đen bịt mắt anh lại.
"Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu người chơi A để tô son." Hứa Tiểu Phù quay người nhìn một lượt nhóm người mẫu nam, cười hỏi, "Ai lên nào?"
Lời này vừa nói ra, nhóm người mẫu nam im lặng.
Phí Văn Phạn liếc nhìn Phí Vân Lãng. Phí Vân Lãng hoảng sợ vội vàng xua tay lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, khí chất của anh cả, em nhìn còn thấy sợ, ai dám để anh ấy tô son lên môi mình chứ?
Sẽ gặp ác mộng nửa đêm.
Phí Vân Lãng lại nhìn Trần Chí Sinh, nhưng Trần Chí Sinh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hà Kiến Cần.
Trợ lý Hà nhắm mắt, nuốt nước bọt một cách bình tĩnh, không để lộ sự căng thẳng, ánh mắt lảng đi, nhìn về phía Phí Tông Lễ.
Trong số mọi người, ngũ thiếu gia là người cư xử tự nhiên nhất, anh ta liếc nhìn người đàn ông tuấn tú đang lười biếng dựa vào bàn chờ xem kịch, bình tĩnh nói: "Anh Liệt, anh lên đi."
Dư Liệt: ?
Chuyện gì xảy ra thế. Em trai đừng nói bậy, tôi và anh trai cậu không thân nhau lắm.
Phí Tông Lễ bình tĩnh nói tiếp: "Trong tất cả mọi người, anh là người đẹp trai nhất, trăng sáng sao lấp lánh như châu như ngọc, tô son cũng không làm anh xấu đi, chỉ có anh là người phù hợp nhất."
Dư Liệt: "..."
Mọi người lập tức hùa theo: "Phải đó phải đó!"
Dư Liệt: "..."
Vài phút sau, Dư Liệt, đồng chí A vô tội, và chú rể, đồng chí Phí Nghi Chu, đứng đối diện nhau.
Người con trai cả ngậm thỏi son đã mở nắp vào giữa đôi môi mỏng, vẻ mặt bình tĩnh.
Dư Liệt lặng lẽ nhìn thỏi son, mặt không biểu cảm.
"Anh cả, anh Liệt ở ngay đối diện anh, cứ mạnh dạn hôn anh ấy đi." Phí Vân Lãng nói.
Phí Nghi Chu: "."
Dư Liệt: "."
"Hôn cái đầu em!" Phí Văn Phạn vỗ vào gáy Phí Vân Lãng, "Là tô son! Tô son!"
*****
Editor: Toy cười ngất🤣🤣