Edit+beta: LQNN203
Không biết là trùng hợp hay không nguyên nhân nào khác, khi Ân Tô Tô nhìn thấy những ứng viên trang điểm được tứ công tử Phí gia giới thiệu, cô đã rất ngạc nhiên khi biết những ứng viên này tình cờ cũng được Hướng Vũ Lâm giới thiệu cho.
Ân Tô Tô khá hoài nghi.
Thầm nghĩ trước đây Hướng Vũ Lâm và Phí Văn Phạn từng có một đoạn tình cảm mưa gió, giờ lại gặp phải sự trùng hợp như vậy, thật sự có chút kỳ lạ.
Cô suy nghĩ mãi vài phút, nhưng không dám trực tiếp hỏi tiền bối đại hoa, cuối cùng đành mở danh bạ WeChat, chuẩn bị hỏi tứ thiếu gia nhà họ Phí.
Tìm kiếm một lúc không thấy người đâu, sau đó cô mới muộn màng nhớ ra sau sự cố rượu vang đỏ, tứ thiếu gia vô tội bị vạ lây, lúc đó cô tức giận đến mức không thể kìm chế, vô tình chặn tài khoản của anh ta.
Ân Tô Tô 囧, do dự hai giây, cô phải mở lại danh sách đen WeChat, lặng lẽ kéo Phí Văn Phạn ra ngoài và gửi tin nhắn với chút hy vọng may mắn: [Phạn Phạn, lâu rồi không liên lạc với em, gần đây chắc ổn cả chứ.]
Một lúc sau, tứ thiếu gia trả lời: [Ơ, chị dâu cuối cùng cũng thả em ra khỏi danh sách đen rồi à?]
"..." Ân Tô Tô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, suy nghĩ một lúc, cô nhanh chóng trả lời: "À, trước đây chị đến nhà bạn chị, đưa điện thoại cho con cô ấy mượn chơi vài phút, đoán chắc là nhóc đó cho em vào danh sách đen, không phải chị đâu.]
Đồng chí Phí Văn Phạn tuy luôn miệng nói những lời không nghiêm túc nhưng thực tế lại rất tinh tế và sâu sắc. Anh ta ngay lập tức nhận ra Ân Tô Tô đang nói dối, nhưng cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ trả lời cô: [Hóa ra là vậy à. Chị dâu tìm em có chuyện gì?]
Ân Tô Tô: [Chị đã xem những chuyên gia mà em giới thiệu, anh trai em lại làm phiền em chuyện như vậy, chị cảm thấy hơi ngại, cảm ơn em.]
Phí Văn Phạn: [Đều là người một nhà, chị dâu không cần khách sáo với em.]
Những ngón tay gầy gò trắng trẻo của Ân Tô Tô lơ lửng phía trên màn hình điện thoại, mím môi cẩn thận gõ chữ: [Ừm, Phạn Phạn, những chuyên gia này là em tự tìm hay là có ai giới thiệu cho em vậy?]
Phí Văn Phạn: [Em nhờ bạn giới thiệu. Sao vậy?]
Câu trả lời này chắc chắn đã xác nhận suy đoán trước đó của Ân Tô Tô. Mắt cô đột nhiên sáng lên, kiên trì hỏi: [Người bạn này là Hướng Vũ Lâm sao?]
Phí Văn Phạn: [Phải.]
Ngọn lửa tò mò sâu trong mắt Ân Tô Tô bắt đầu bùng cháy: [Không phải em và Hướng Vũ Lâm đã chia tay khá lâu rồi sao, vẫn giữ liên lạc à? Có phải có cơ hội tái hợp với nhau không?]
Phí Văn Phạn ở phía bên kia màn hình cũng có thể cảm nhận được mùi vị tò mò. Anh ta nhướng mày trước từ "tái hợp" trong tin nhắn, một lúc sau, thờ ơ trả lời: [Mọi chuyện đều là ý trời.]
Câu trả lời này mơ hồ, không khẳng định cũng không phủ định, nhưng quả thực phù hợp với hình tượng "lãng tử tình trường" mà tứ thiếu gia Phí gia vẫn xây dựng trong nhiều năm qua.
Ân Tô Tô lắc đầu cười nhẹ, trong lòng cảm khái, không khỏi nửa đùa nửa thật đáp lại: "Sư tỷ của chị là một cô gái rất tốt, nếu tứ thiếu gia muốn cả đời chỉ chơi đùa thì chị ấy không phù hợp với em. Nhưng nếu em muốn ổn định, thực sự đầu tư vào một mối quan hệ thì Vũ Lâm là một ứng cử viên khá tốt.]
Đầu kia của thành phố.
Điếu thuốc giữa các ngón tay của Phí Văn Phạn đang lặng lẽ cháy, khi nhìn thấy tin nhắn do Ân Tô Tô gửi đến, anh ta hơi nheo mắt, chậm rãi hút một hơi thuốc, khuôn mặt tuấn tú bị làn khói làm mờ đi khiến cho không thể nhìn ra được dung mạo hay cảm xúc. Một lúc sau, gõ phím trả lời một cách thờ ơ: [Ghi nhớ lời dạy của chị dâu.]
*
Có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Phí Văn Phạn và Hướng Vũ Lâm, đội ngũ chuyên gia trang điểm cho đám cưới của Ân Tô Tô đã nhanh chóng được hoàn thiện.
Sau khi hoàn thành việc duy nhất cô tự mình làm trong việc chuẩn bị cho đám cưới, cảm giác tội lỗi của Ân Tô Tô đối với chồng kim chủ nhà mình đã vơi đi rất nhiều. Cứ thế, trong tâm trạng phức tạp vừa hồi hộp vừa phấn khích, thời gian trôi qua như thoáng chốc, chớp mắt đã đến đêm trước ngày cưới.
Ban đầu trong kế hoạch hôn lễ do đại công tử Phí gia lên kế hoạch, không hề có phần cướp dâu, dù sao phần này thực chất chỉ là một trò chơi nhỏ, mục đích cơ bản của nó là để gây khó dễ cho chú rể, ngăn cản đưa cô dâu thuận lợi vào lễ đường.
Phí Nghi Chu cảm thấy anh và Ân Tô Tô đã tốn nhiều năm, bây giờ cuối cùng mới có cơ hội ở bên nhau, không có lý do gì để bày ra những chướng ngại vật nhàm chán trong ngày cưới.
Không ngờ, cô gái nhỏ của anh sau khi đọc danh sách quy trình lại tỏ ra bất mãn, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ, tỏ vẻ thất vọng: "Gì chứ? Vậy mà không có phần cướp dâu à? Chán quá, hồi trước tham gia đám cưới của người ta em thấy phần cướp dâu vui lắm, vẫn luôn tưởng tượng đến lúc mình kết hôn sẽ tự bày ra một loạt trò chơi nhỏ để cướp dâu."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu không khỏi có chút buồn cười, lại có chút tò mò, anh nhướng mày, hỏi cô: "Phần cướp dâu chẳng qua chỉ là một trò chơi làm khó chú rể, có gì vui đâu?"
Cô gái nhỏ lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ hơn, hỏi: "Anh lúc nào cũng cậy thế bắt nạt em, lẽ nào không đáng bị làm khó một chút sao?"
Nhìn vẻ mặt thất vọng và chán nản của cô vợ bé nhỏ, nghe giọng điệu đương nhiên của cô, đại thiếu gia Phí gia lâm vào trầm mặc. Sau đó, anh bất đắc dĩ vung tay, buộc phải thêm phần cướp dâu vào kế hoạch đám cưới.
Chính vì phải thêm phần cướp dâu nên tối trước đám cưới, Ân Tô Tô cùng với các cô bạn đồng hành và đội ngũ trang điểm đã đến và ở lại nhà cũ Phí gia.
Đêm tĩnh lặng, sao trăng mềm mại.
Tắm rửa xong, Ân Tô Tô mặc váy ngủ, ngồi trước bàn làm việc viết lời tuyên thệ trong đám cưới, đang viết, giọng nói của Hứa Tiểu Phù đột nhiên truyền đến bên tai cô, kêu lên: "Trời ơi. Tô Tô, không phải ăn tối xong chị đã bắt đầu viết tuyên thệ rồi sao? Bao lâu rồi mà vẫn chưa viết xong, chị định viết thư tình một trăm ngàn chữ cho Phí tổng à?"
Ân Tô Tô không nói nên lời, liếc nhìn Hứa Tiểu Phù, nói: "Em cho rằng lời tuyên thệ viết dễ như vậy sao? Làm ơn đi, đây là thứ phải đọc trước mặt tất cả quan khách, nhất định phải vừa chân thành, vừa tình cảm sâu sắc, lại còn phải đủ lịch sự, không được quá sến sẩm. Hầu hết người thân của chị đều là người bình thường, chỉ có một vài người nổi tiếng, nhưng Phí gia thì khác, họ đều là 'quý tộc' thuộc tầng lớp thượng lưu. Nếu lời tuyên thệ trong đám cưới viết không đủ tinh tế, Phí gia sẽ bị những gia tộc khác cười nhạo."
Hứa Tiểu Phù nghe xong liền gãi đầu bối rối, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ấy cảm thấy lời Ân Tô Tô nói quả thực rất có lý, không khỏi bắn ánh mắt đầy đồng cảm, thở dài rồi nói: "Thì ra làm phu nhân hào môn thực sự không dễ dàng."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô nhún vai, nháy mắt một cái, nói đùa, "So sánh như vậy, có phải em thấy đồng chí tiểu Trần nhà em vẫn tốt hơn không?"
Hứa Tiểu Phù không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời quên phủ nhận, vô thức nghiêm túc trả lời: "Không phải đâu. Trần Chí Sinh có ưu điểm của anh ấy, Phí tiên sinh cũng có ưu điểm của anh ấy, mỗi người đều có điểm mạnh riêng."
"Yo yo yo yo!" Lương Tịnh cố tình kéo dài giọng, quàng tay qua vai Hứa Tiểu Phù, ghé sát vào, "Cuối cùng em cũng chịu công nhận vị trí của vị kia nhà em rồi?"
"......" Cô gái sững sờ vài giây mới nhận ra mình đã bị Ân Tô Tô hố, chợt nhận ra mình đã bị gài vào một tình huống, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn bỗng đỏ bừng, xấu hổ giậm chân, ném lại câu "Em mặc kệ hai người" rồi tức giận rời đi, tiếp tục chuẩn bị đạo cụ trò chơi cướp dâu cho ngày mai.
Lương Tịnh không khỏi cười lớn. Cô ấy cúi xuống trước bàn, nhìn tấm thẻ tuyên thệ do Ân Tô Tô viết.
Ân Tô Tô rất cảnh giác, một chút thôi là cô đã nhận ra, lập tức dùng cánh tay chặn hết chữ, nói với khuôn mặt đỏ bừng và ngượng ngùng: "Không được xem."
"Phì, dù sao ngày mai cũng công khai đọc thôi, không xem thì không xem." Lương Tịnh chống tay đứng dậy, quay người, nhìn thấy bên cạnh có một cái ghế liền tự nhiên ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.
Đang lướt, không biết nhìn thấy gì, đôi mắt sáng ngời của cô ấy bỗng chốc mở lớn đầy ngạc nhiên, miệng không nhịn được chửi thẳng: "Ôi vãi!"
Ân Tô Tô ngẩng cổ lên nhìn Lương Tịnh, rất khó hiểu: "Sao vậy?"
Lương Tịnh: "Em có biết cách đây không lâu Giang Chu Trì đã nhận lời tham gia một show hẹn hò giả tưởng với một ngôi sao nghiệp dư không?"
Ân Tô Tô nhất thời chưa tỉnh táo, lộ ra vẻ mặt ngờ nghệch: "Giang Chu Trì nào?"
..." Lương Tịnh không nói nên lời, trợn mắt, "Toàn bộ giới giải trí còn có Giang Chu Trì thứ hai sao? Nổi tiếng từ bé, tin đồn tình ái khắp nơi, là thiên tài diễn viên đã đạt được giải thưởng, còn có giải Kim Lộc do chính tay người ta trao cho em, em hồ đồ gì vậy!"
"Em đương nhiên biết Giang Chu Trì." Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng khó tin, "Nhưng không phải anh ấy là người cực kỳ kín tiếng sao, ra mắt bao nhiêu năm vẫn chỉ chuyên tâm vào diễn xuất, không tham gia show nào, khi không đóng phim thì cứ như biến mất không dấu vết. Show hẹn hò? Chị đang đùa em hả?"
"Chị đùa em làm gì!" Lương Tịnh nói, "Chị nói cho em biết, anh ta không chỉ tham gia show hẹn hò, còn có scandal chấn động với nữ ngôi sao nghiệp dư đó! Hình như còn kết hôn rồi!"
Trên thực tế, Ân Tô Tô không thực sự quan tâm đến các đồng nghiệp của mình trong giới, nhưng Giang Chu Trì lại là một nhân vật quá huyền thoại và bí ẩn. Vì vậy, sau khi Lương Tịnh nói những lời này, Ân Tô Tô ngạc nhiên đến mức bỏ tay khỏi tấm thẻ tuyên thệ, mở điện thoại bắt đầu ăn dưa trên Weibo bằng tài khoản phụ.
Quả nhiên, vào lúc này, trên danh sách hot search trên Weibo có mấy chữ lớn: #Giang Chu Trì kết hôn# (Bùng nổ).
Bước vào khu vực chủ đề tìm thấy một bức ảnh được đăng bởi một tài khoản tiếp thị. Người bị chụp ảnh trên trường quay là Giang Chu Trì.
Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nghiêm nghị, đang ôm một thân hình mảnh khảnh trong tay. Sau khi bước xuống xe bảo mẫu, cô gái ấy lập tức được trợ lý cầm một chiếc ô lớn màu đen che lại, chỉ có thể nhìn thấy bộ quần áo hơi xộc xệch và một đoạn cổ trắng lạnh lùng của Giang Chu Trì, trên đó còn có một vòng tròn dấu răng hiện rõ, như thể vừa bị một con vật nhỏ nào đó cắn, trông còn rất mới.
Nhiều nguồn tin bắt đầu chia sẻ, nói rằng Giang Chu Trì và nữ ngôi sao nghiệp dư trong show tình yêu giả tưởng đã bí mật đăng ký kết hôn, dư luận đang sôi sục đến tột độ.
Ngay khi Ân Tô Tô đang cố gắng hết sức để ăn hết chỗ dưa này đến chỗ dưa kia như quạ trong ruộng dưa, thì Lương Tịnh ngồi cạnh lại ngạc nhiên kêu lên: "Trời ơi! Giang Chu Trì lên Weibo phản hồi lại rồi!"
Khi nghe điều này, Ân Tô Tô ngay lập tức nhấp vào mục mới có liên quan trong danh sách hot search, vừa nhìn, quả thực vậy.
Giang Chu Trì, người không bao giờ phản hồi về tin đồn bê bối, lần đầu tiên đăng một bài đăng trên Weibo để bác bỏ tin đồn - Là giả. Cầu hôn rồi nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý.
Ân Tô Tô thực sự chết lặng, mắt mở trừng trừng: "..."
Trong giới truyền thông luôn đồn thổi Giang Chu Trì có một cô bạn thanh mai trúc mã, mối quan hệ của họ cực kỳ tốt đẹp. Có vẻ như đây chính là "bạn gái" trong bức ảnh vừa rồi. Vậy phải chăng ngôi sao điện ảnh lớn cho rằng mình quá bận rộn, dành quá ít thời gian cho bạn gái nghiệp dư nên đã xuất hiện trên show hẹn hò để công khai tình cảm, rải cẩu lương?
Ân Tô Tô đang suy nghĩ, vui vẻ ăn thức ăn cho chó thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên, ding ding một tiếng.
Cô chớp mắt, mở ứng dụng WeChat, thấy là tin nhắn của chồng mình.
Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Ngủ chưa?]
Ân Tô Tô gõ chữ trả lời: [Vẫn chưa, sao thế?]
Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Xuống dưới, anh đang ở cổng.]
Ân Tô Tô: [? ? ?]
Vài phút sau, Ân Tô Tô mặc váy ngủ, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, tránh né những người trong nhà cũ, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Đến trước cổng sắt, chiếc Rolls-Royce đỗ bên cạnh đại lộ rợp bóng cây, một bóng người cao lớn đứng dưới đèn đường, phong thái vừa uy nghiêm vừa thoải mái, bóng của anh kéo dài trên mặt đất.
Cô chạy tới, ngạc nhiên nói: "Trước đó ông nội có nói, nhà anh có quy định cô dâu chú rể không được gặp nhau vào đêm trước hôn lễ, anh quên rồi à?"
"Anh không quên." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, cúi đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ ngây thơ trẳng trẻo của cô, "Cho nên anh chỉ lén đến cổng, không trực tiếp đi vào."
Ân Tô Tô nói: "Đêm khuya anh không ngủ, chạy xuyên thành phố từ Nam Tân đến, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào cô, đáp, "Chỉ là đột nhiên muốn gặp em."
Ân Tô Tô: "..."
Khuôn mặt của Ân Tô Tô đột nhiên nóng lên, một tia ấm ngọt ngào dâng lên trong lòng, mặt tràn đầy ngượng ngùng, thấp giọng thúc giục: "Bây giờ nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì mau đi đi. Nếu ông nội và bố mẹ phát hiện, hai người chúng ta xong đời!"
"Còn chưa nhìn đủ." Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nói, đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu lại gần cô, "Làm sao cũng nhìn không đủ."
"...Anh đủ rồi đó." Mây đỏ lan đến tận tai, Ân Tô Tô ngượng ngùng và lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn lại nhà cũ, "Đừng nháo, ban nãy em đi ngang qua tầng hai, đèn trong phòng ngủ của bố mẹ vẫn còn sáng, anh chú ý chút đi."
Phí Nghi Chu buồn cười trước vẻ mặt lén lút và chột dạ của cô, anh khẽ nhếch môi hôn lên môi cô, "Bố mẹ anh suốt ngày mong có cháu, chúng ta càng như keo sơn, họ nhìn thấy sẽ chỉ vui hơn."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô giật mình trước từ "như keo sơn" trong miệng anh, cô có một liên tưởng không thể giải thích được. Trong chốc lát, cô quay đầu nhìn chiếc xe sang trọng đang đỗ phía sau, rồi nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình không buông, cô giơ tay ôm bản thân, kinh hãi nói: "Anh, anh định làm gì? Không phải đêm nay anh muốn... cái kia chứ?"
Phí Nghi Chu: "Cái nào cơ?"
Ân Tô Tô cắn môi, vừa xấu hổ vừa sợ, đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể liên tục liếc nhìn chiếc xe sang trọng giá cao ngất trời phía sau.
Đối diện, đại thiếu gia chú ý đến ánh mắt của cô, kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt kỳ quái của cô, anh chợt nhận ra, hơi nhướng mày, "Ý em là, trong xe?"
Ân Tô Tô: "..."
Ối, vốn dĩ anh không có ý đó, hình như là cô tự bê đá đập vào chân mình...
Phí Nghi Chu tự hiểu, lịch sự hỏi: "Phu nhân là đang ám chỉ anh?"
Nhận ra mình lại làm chuyện ngu ngốc, Ân Tô Tô hối hận đến mức muốn cắn đứt cái lưỡi của mình, lập tức lắc đầu như trống bỏi, tay vung vẩy điên cuồng, không biết làm sao, khóc không ra nước mắt: "Không không không, ý em không phải vậy."
"Hiểu rồi." Phí Nghi Chu hôn nhẹ lên môi cô, tùy ý mỉm cười, "Thỉnh thoảng ở trong xe cũng rất thú vị."
Ân Tô Tô:...Ai cứu tôi QAQ!