Những suy nghĩ đáng sợ nổi lên, Lê Cảnh Trí không dám bước vào, cô đứng ở cửa, gió đưa nội dung cuộc hội thoại đến tai cô.
Cô im lặng không nói gì.
Cô cứ nghĩ sự thật sẽ khiến cô xấu hổ, nhưng không ngờ nó lại tàn nhẫn đến như vậy.
Người bạn thân thiết nhiều năm qua của cô lại đứng đằng sau hãm hại cô.
Vì Giang Tây Long sao?
Nếu bởi vì Giang Tây Long, tại sao cô ấy không nói cho biết sớm, cứ phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đâm lén sau lưng, phá hủy tất cả của cô.
Lê Cảnh Trí chớp mắt, đưa tay sờ lên mắt, cô nhận ra nước mắt của cô đã khô cạn, không còn chảy ra ngoài nữa.
Giọng của Giang Tây Long trầm ấm, dịu dàng: "Tiểu Noãn, em đang tự hủy hoại bản thân em."
"Em không quan tâm, nếu như không có được anh thì có khác gì chết đâu. Ít ra em tự hủy hoại mình, anh vẫn còn nhớ tới em." Giọng Giang Noãn không thể diễn tả được.
"Em không thấy xấu hổ sao? Cảnh Trí vô tội, cô ấy luôn coi em là người bạn thân nhất, nhưng em đã làm tổn thương cô ấy, em không thấy hổ thẹn à?"
"Người hổ thẹn là cô ấy mới đúng, nếu như không có cô ấy, anh sẽ không rời xa em."
"Hiện giờ Cảnh Trí đang sống rất tốt, anh cũng đang thử buông xuống, Tiểu Noãn, em cũng nên buông bỏ đi thôi."
"Nếu anh muốn buông, tại sao không thể thử tiếp nhận em? Rõ ràng anh đối xử rất tốt với em, quan tâm, chăm sóc em mà."
"Anh chỉ xem em là em gái, giữa chúng ta chưa bao giờ có tình yêu."
"Ha ha ha..." Giang Noãn bị từ chối hết lần này đến lần khác, cho dù có cứng rắn đến đâu dũng bị Giang Tây Long đâm cho hàng trăm nhát: "Có phải nếu em chịu buông bỏ, sau này em và cô ấy vẫn có thể làm bạn, các người cũng làm như chưa có chuyện gì, đúng không?"
"Tiểu Noãn, đây là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em." Giang Tây Long nói.
Nếu như chuyện này bị vỡ lở, chưa kể đến Lăng Ý có tha cho Giang Noãn hay không, nếu chuyện này bị truyền ra, Giang Noãn cũng không thể nào trở thành cô tiểu thư vô lo vô nghĩ như trước kia được nữa.
Quên đi mọi chuyện, coi như không có gì.
Biết sai mà sửa, giả vờ yên ổn, sẽ tốt cho tất cả mọi người.
"Anh và Lăng Ý đúng là giống nhau." Giang Noãn cười nhạo: "Cả hai người đều thích chống đỡ tất cả, coi Lê Cảnh Trí như gói hàng bảo vệ trong khu vực an toàn, không nghĩ tới, cô ấy có muốn biết sự thật hay không?"
"Anh cảm thấy anh rất vĩ đại, thúc đẩy hôn nhân của Lăng Ý và Lê Cảnh Trí sao? Anh cho rằng Lăng Ý là người tốt sao? Anh ta còn ích kỷ hơn bất kì ai."
Giang Noãn chán nản, ngã ngồi một bên, kế hoạch của cô ấy đã hoàn toàn bị phá hủy.
"Em có ý gì?" Giang Tây Long nắm lấy áo của cô ấy, kéo lên.
"Lăng Ý biết những chuyện em làm từ lâu rồi." Giang Noãn vô tội chớp mắt: "Nhưng anh ta không nói, bởi vì anh ta đang hợp tác với em."
Lăng Ý từng đi tìm Giang Noãn, hắn nói có thể tha cho cô ấy.
Nhưng hắn muốn Giang Noãn bảo đảm sau này tuyệt đối không tái phạm, hắn có thể che giấu tất cả bằng chứng cho cô ấy, coi như mọi chuyện chưa phát sinh.
Nhưng hắn muốn Giang Noãn phải ngoan ngoãn làm bạn với Lê Cảnh Trí như trước kia.
Sau đó, thỉnh thoảng sẽ nói cho Lê Cảnh Trí biết cuộc sống của cô ấy và Giang Noãn hạnh phúc thế nào.
Hắn muốn trong vô thức Lê Cảnh Trí sẽ buông xuống tất cả nhớ mong và hổ thẹn với Giang Tây Long.
Lăng Ý không muốn để cho Giang Tây Long và Lê Cảnh Trí có liên quan gì đến nhau nữa, càng không muốn hai người có bất kì cơ hội nào ở bên nhau.