Vừa khéo Giang Noãn cũng nghĩ vậy.
Cho nên hai người hợp tác với nhau.
Giang Noãn ép Giang Tây Long kết hôn.
Lăng Ý gạt Lê Cảnh Trí, đúc cho cô một chiếc lồng bằng vàng, để cô sống trong lòng bàn tay hắn.
Lúc đầu Lăng thị giao vụ hợp tác cho nhà họ Giang đúng là để cảm ơn Giang Tây Long, nhưng sau đó nó trở thành điều kiện để anh không thể hủy hôn.
Không ngờ, anh vẫn làm thế.
"Lăng Ý cũng không ngờ Y Nghê sẽ đột nhiên quay về." Giang Noãn mặc bộ áo cưới đỏ rực, lòng như tro tàn.
Nhìn từ xa rất đáng sợ.
Giang Tây Long giận tái mặt, quát lớn: "Tiểu Noãn, không thể nói lung tung những câu như thế."
"Nói lung tung? Đến giờ anh vẫn tưởng Lăng Ý là người tốt sao? Anh ta chỉ có tính chiếm hữu cực mạnh với Lê Cảnh Trí? Không sai, đúng là anh ta có chiếm hữu rất cao với Lê Cảnh Trí, nhưng nó đã gần như mạnh đến mức biến thái."
Giang Noãn cười chế nhạo, Y Nghê trốn sau lưng Giang Tây Long, lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Giang Noãn không quan tâm: "Các người thấy em làm những thứ này là kinh tởm, chẳng phải Lăng Ý cũng rất kinh tởm sao, anh ta biết chuyện này từ lâu rồi."
Cô ấy chọc vào ngực Giang Tây Long, mỉa mai: "Anh nén đau đẩy Lê Cảnh Trí cho người không phải là bạch mã hoàng tử, mà anh ta là một con sói. Anh ta đã đã ẩn náu trong tối, tra xét những việc mà em cho là đã giấu rất kỹ, anh ta nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, thậm chí đã tính toán rất cẩn thận."
Giang Noãn nói ra chuyện hợp tác không sót chữ nào.
"Lăng Ý không tin Lê Cảnh Trí, cũng không tin anh. Anh ta biết rõ người đứng phía sau là em, nhưng anh ta không vạch trần vì muốn lợi dụng em kiềm chế hai người, không muốn giữa hai người phát sinh bất kì mối quan hệ nào, anh hiểu không?"
Giang Tây Long choáng váng: "Thật sao?"
Anh cho rằng nếu anh quay đi, Lăng Ý sẽ mang đến hạnh phúc cho Lê Cảnh Trí. Không ngờ trên thực tế lại mang đến cho cô toàn dối lừa.
"Đúng vậy, nhưng thế thì đã sao, anh không còn đường để quay đầu nữa rồi." Giang Noãn lau nước mắt, nhòe lớp trang điểm: "Chính anh đã nhắc Lăng Ý điều tra chuyện của ba năm trước, là anh tự tay đưa cô ấy đến bên Lăng Ý, anh cũng không thể hối hận được nữa."
Giang Tây Long siết chặt nắm đấm, trán nổi lên gân xanh.
"Anh, anh không có lựa chọn khác đâu, cho dù anh có đồng ý hay không, anh cũng chỉ có thể đi với em." Giang Noãn kiên định, từng câu từng chữ của cô ấy đều đang đâm lên vết sẹo của Giang Tây Long: "Bởi vì là anh buông tay trước. Nếu như anh không nhắc Lăng Ý điều tra quá khứ, thì giờ Lê Cảnh Trí đã không ở bên anh ta rồi."
"Chính anh đã đẩy cô ấy đến vực thẳm này."
"Hiện giờ Lăng Ý có thể vì Cảnh Trí mà giao cho nhà họ Giang rất nhiều hạng mục, có thể vì cô ấy mà mở ra một chân trời mới, anh cho rằng anh ta sẽ buông tay sao? Anh, anh không có cơ hội ở bên Cảnh Trí đâu, anh chỉ có em."
Đầu Lê Cảnh Trí như muốn nổ tung.
Chẳng trách Lăng Ý đột nhiên thay đổi thái độ với cô, thì ra là có Giang Tây Long chỉ điểm.
Nếu như không phải Giang Tây Long ra ám hiệu chuyện của ba năm trước, khiến hắn hổ thẹn, hắn đã coi cô là đồ chơi, dùng xong thì ném từ lâu rồi.
Chẳng trách với thực lực của Lăng Ý mà điều tra lâu như thế vẫn không biết người đứng sau là ai.
Thì ra hắn biết từ lâu rồi, nhưng hắn có mục đích khác nên không nói.
Suýt nữa Lê Cảnh Trí đã quên mất chuyện này, nếu như hôm nay Giang Noãn không nhắc lại, có lẽ cả đời này cô sẽ sống dưới cánh của Lăng Ý, không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào.
Cô không chịu nổi nữa, vừa bước ra ngoài, một bàn tay to lớn thô lỗ che miệng cô lại.