"Tiểu Noãn, tại sao em lại trở nên ghê tởm như vậy?"
Giang Tây Long từ từ buông tay Giang Noãn ra, lắc đầu thất vọng.
Nhiệt độ của tay anh trên cổ tay cô ấy dần biến mất, không chỉ có vậy cả người và trái tim của anh cũng dần đi xa hơn.
Giang Noãn cắn răng: "Em đã làm nhiều thứ như thế nhưng tại sao anh không thể nhìn em thêm một chút?"
"Vì anh không thể buông tay Cảnh Trí mà em đi cấu kết với Y Nghê làm những việc xấu, lừa cô ấy đến Night, sau đó quay lại video kia à?" Tia máu trong mắt Giang Tây Long nhiều thêm: "Nhỡ đâu lúc đó anh không nhận được tin thì sao? Em có nghĩ Cảnh Trí sẽ như thế nào chưa? Nếu như anh thực sự có quan hệ với cô ấy, em có nghĩ cuộc sống sau này của cô ấy sẽ ra sao không?"
Giang Noãn điên cuồng thét lên: "Đến bây giờ anh vẫn chỉ nghĩ cho cô ấy, anh vẫn chỉ có một mình nhưng cô ấy lại sống rất hạnh phúc, tại sao anh vẫn không thể buông tay?"
Ánh mắt Giang Tây Long như muốn thiêu đốt Giang Noãn: "Trả lời anh, nếu hôm đó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Trái tim Giang Noãn run rẩy, Y Nghê trả lời thay vào: "Có thể Lê Cảnh Trí sẽ chết trong khách sạn hoặc là tìm đại một người đàn ông nào đó để quan hệ. Cho dù kết quả có thế nào, cũng có lợi cho chúng tôi."
Giang Noãn tức giận nhìn chằm chằm Y Nghê: "Cô câm miệng!"
Y Nghê nhún vai: "Tôi thấy cô không nói được nên nói nốt giúp cô mà."
Bí mật cuối cùng cũng bị vạch trần.
Giang Noãn không ngờ, Y Nghê sẽ đột nhiên về nước, càng không ngờ Giang Tây Long sẽ biết mọi chuyện nhanh như vậy.
Cô ấy yêu Giang Tây Long suốt nhiều năm qua, nhẫn nhịn mọi chuyện, rõ ràng sắp có được anh, nhưng giờ đây tất cả đều biến thành bọt nước.
"Nếu như có cơ hội để lựa chọn, em thà rằng cả đời này không có bạn, cũng sẽ không dẫn Lê Cảnh Trí đến trước mặt anh." Giang Noãn cúi đầu nhìn thành phố lên đèn, lời nói tuyệt tình được gió cuốn đi.
Giang Noãn sẽ không hối hận những chuyện cô ấy đã làm, cô ấy chỉ hối hận đã quen biết Lê Cảnh Trí.
"Nếu như có thể trở lại năm đó, em chắc chắn sẽ tránh xa Lê Cảnh Trí, cách xa cô ấy, không nói chuyện gì với cô ấy, càng không dẫn cô ấy tới trước mặt anh."
Ánh mắt Giang Tây Long như nhìn một người xa lạ: "Tiểu Noãn, đừng tiếp tục không chịu tỉnh ngộ nữa."
Giang Noãn cười: "Đúng vậy là em không chịu tỉnh, dù có chết em cũng sẽ đi với anh."
Tình cảm nhiều năm, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Tình yêu mà cô ấy dành cho Giang Tây Long đã hòa vào trong máu thịt, trừ phi cô ấy chết, nếu không cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.
Y Nghê bị lời nói của Giang Noãn làm cho hết hồn.
Rõ ràng giọng nói của Giang Noãn không lớn, nhưng khi chữ "chết" được phát ra từ miệng cô ấy, lại giống như vang vọng từ địa ngục.
Lê Cảnh Trí đứng ở chỗ rẽ cầu thang, yên lặng lắng nghe tất cả cuộc đối thoại, cả người cứng đờ.
Cô nghe thấy rồi, nghe thấy tất cả.
Lái xe đi đường tắt nhanh hơn rất nhiều, Giang Noãn vừa tới, cô cũng xuống xe.
Cô đi theo Giang Noãn suốt cả quãng đường, có lẽ trong đầu của cô ấy hiện giờ chỉ toàn Giang Tây Long, không nghe thấy tiếng cô gọi, không phát hiện ra tiếng bước chân của cô, đi thẳng tới nhà hàng.
Khi Lê Cảnh Trí nhìn thấy Y Nghê, cô không thể nào bước tiếp được nữa.
Lê Cảnh Trí nghĩ mãi cũng không hiểu, Giang Noãn và Y Nghê có quan hệ gì?