"Y Nghê, con tiện nhân này!" Giang Noãn giơ tay lên định tát cho Y Nghê một cái.
Y Nghê nhanh chóng trốn ra phía sau Giang Tây Long, tránh được.
Giang Tây Long nắm tay Giang Noãn, ánh mắt lạnh lùng: "Tiểu Noãn, đến bây giờ em vẫn chưa chịu tỉnh ngộ sao?"
Giang Noãn mở to hai mắt: "Anh giúp Y Nghê, anh còn nói em?"
Y Nghê cười nhạo: "Uổng công cô tự cho mình là thông minh, không nhìn ra, Giang Tây Long đang thay Lê Cảnh Trí nói cô sao?"
Giang Noãn siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau đớn da thịt giúp giảm đi nỗi bất an trong lòng: "Anh, chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, không có ai quan tâm đến anh hơn em. Từ ngày anh bước vào nhà họ Giang, anh đã biết, anh sẽ kết hôn với em, là anh bỏ rơi em trước."
"Tiểu Noãn, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc. Đừng chấp mê bất ngộ nữa, buông tay thôi, mọi người đều được tốt."
"Chỉ có Lê Cảnh Trí là tốt thôi." Giang Noãn cười cay đắng, ánh mắt u ám nhìn vào mặt anh, hỏi từng câu từng chữ: "Sao anh biết em không yêu anh? Nếu như em không yêu anh, cũng đâu cần làm nhiều chuyện như vậy."
Giang Tây Long thất vọng, lắc đầu: "Tình yêu của em quá mệt mỏi, quá điên cuồng, anh không nhận nổi."
Giang Tây Long chưa từng nghĩ cô bé Giang Noãn luôn đi theo sau lưng anh từ nhỏ đến lớn lại có nội tâm bẩn thỉu như vậy.
Vì yêu anh, mà ở trong bóng tối xúi giục nhà họ Lê, khiến cho Lê Cảnh Trí vẫn đang còn là sinh viên bị người ta cưỡng bức, sau đó bị ép gả cho Lăng Ý.
Khi đó Giang Noãn mới bao nhiêu tuổi mà đã có tính toán như thế.
Thực ra lúc đó Giang Tây Long đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Bởi vì Giang Noãn là em gái của anh, cha mẹ Giang là có ơn nuôi anh lớn, anh không muốn nghĩ xấu về họ.
Anh cho rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như thế.
Nhưng anh không ngờ, ba năm sau, cho dù biết Lê Cảnh Trí đã kết hôn, Giang Noãn vẫn không tha cho cô.
Giang Tây Long biết không chỉ ba năm, cho dù là ba mươi năm, thời gian cũng không thể xóa bỏ hình bóng của Lê Cảnh Trí trong trái tim anh.
Vì thế nên khi thấy Lê Cảnh Trí về nước, bị bắt nạt, nhìn cô chịu oan ức, bị hãm hại, ... Anh không thể khống chế được bản thân đi bảo vệ cô.
Không ngờ Giang Noãn lấy lý do yêu anh, cấu kết với Y Nghê, hãm hại Lê Cảnh Trí.
Tính yêu của Giang Noãn quá đáng sợ.
"Những tấm ảnh mà Y Nghê gửi cho báo chí cũng là em làm đúng không?" Giang Tây Long nghiêm túc hỏi.
Giang Noãn không trả lời, cắn môi.
Giang Tây Long cười giễu cợt, quả nhiên là thế.
Ngay từ đầu Giang Noãn đã bắt đầu tính kế...
Từ lúc Lê Cảnh Trí về nước kế hoạch đã bắt đầu.
Giang Noãn lấy lý do đưa nhẫn cho Lê Cảnh Trí để tìm hiểu tình hình giữa Lê Cảnh Trí và Lăng Ý.
Sau đó cô ấy cũng góp công vào việc Y Nghê gửi những tấm ảnh cho báo chí.
Trong bữa tiệc nhà họ Cung, người đứng ngoài, xem trò vui, chụp ảnh của anh, Lê Cảnh Trí và Y Nghê cũng là Giang Noãn.
Sau khi cả người Lê Cảnh Trí ướt nhẹp, được Lăng Ý đưa đi, Giang Noãn mới bước ra khỏi đám người.
Bức ảnh bị chụp trộm ở quán lẩu không thể là do Y Nghê chụp, vì khi đó cô ta mới bị hắt cà phê, không có cơ hội chụp ngay được.
Chỉ là bữa ăn giữa những người bạn, phóng viên không thể rảnh rỗi đến mức đến quán lẩu chờ sẵn, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là có người cố ý sắp đặt, chờ ở quán lẩu để chụp.
Người có thể làm tất cả mọi chuyện mà không bị nghi ngờ... Chỉ có mình Giang Noãn.