Sau
"Nhưng em thực sự không nhận ra chút nào."
Lê Cảnh Trí đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, cởi dây an toàn: "Lăng Ý, anh tìm chỗ nào đó rồi dừng lại, thả em xuống ven đường đi."
"Em muốn đi đâu?"
"Em vẫn không yên tâm."
"Em muốn đi đâu anh đưa em đi."
Cô lắc đầu: "Em muốn tự đi."
Chuyện giữa cô, Giang Noãn và Giang Tây Long đã dây dưa nhiều năm, nếu như có thêm Lăng Ý, sẽ không thể giải quyết được.
Lăng Ý không ép, dừng lại, thả cô xuống.
Lê Cảnh Trí xuống xe, vội vàng bắt xe chạy đến chỗ của Giang Tây Long.
Lăng Ý vẫn dừng xe bên đường, hắn hít sâu một hơi, hạ cửa kính hút một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ khiến vẻ mặt hắn mơ màng, Lăng Ý vẫn bình tĩnh, đáy mắt hiện lên tia bất an.
Cuối cùng đám cưới này không thành cũng chỉ bởi vì Giang Noãn quá nóng vội.
Xe sang, trai đẹp, dẫn đến có không ít người đẹp đến gần.
Ánh mắt Lăng Ý lạnh lùng liếc qua, kéo cửa xe lên, ngăn cách âm thanh với bên ngoài.
Sau khi hút hết điếu thuốc đang dở, hắn dùng hai tay xoay vô lăng, thân xe điệu nghệ lượng ra ngoài.
Sau khi Giang Tây Long nhận điện thoại của Giang Noãn, anh cho rằng Giang Noãn vẫn đang sử dụng điện thoại đó, nên không thu hồi địa chỉ.
Lê Cảnh Trí đọc địa chỉ trong điện thoại cho tài xế, lập tức lái đến đó.
Lê Cảnh Trí có linh cảm, nếu như không kịp thời nói rõ mọi chuyện, ba người bọn họ đến cả làm bạn cũng không thể.
Chẳng trách từ sau khi Giang Noãn đính hôn với Giang Tây Long đột nhiên xa cách với cô như thế.
Giang Noãn thích Giang Tây Long, mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có nhiều bất mãn với hai người.
Mà cô thực sự không biết những chuyện này, nếu biết ...
Nếu biết, chắc chắn trước đó cô sẽ không ở bên Giang Tây Long.
Cô không cố ý cướp người yêu của Giang Noãn như mẹ Giang nói.
Lái xe thấy vẻ mặt của Lê Cảnh Trí rất khó coi, thân thiện hỏi: "Cô có việc gì gấp muốn đến đó sao?"
Lê Cảnh Trí nói: "Tôi không biết nó có phải việc gấp không? Nhưng đối với tôi, đó là một việc rất khó giải quyết."
Lái xe còn tưởng cô gái bị lừa, muốn đi bắt gian, ông quyết định thực thi tinh thần nhân đạo: "Tôi sẽ dẫn cô đi đường tắt."
"Cảm ơn bác."
"Không cần khách khí, nên như vậy."
...
Giang Tây Long ở trên sân thượng của Night.
Night là một quán bar hỗn độn, còn bên trên sân thượng là một nhà hàng xoay tròn ngoài trời.
Giang Noãn từng uống say ở đây, Lê Cảnh Trí đến đón cô ấy, uống một ly rượu, bị người ép lên xe ...
Giang Noãn nhớ lại những gì đã xảy ra, mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn.
Nhưng Giang Tây Long đang chờ cô ấy, cô ấy phải tới, phải có một câu trả lời, cô ấy không chấp nhận mấy đi những thứ này.
Giang Noãn chưa kịp thay đồ, cả người mặc bộ lễ phục đỏ rực, đây là lần đầu tiên có người mặc quần áo như vậy đến quán bar, trời còn chưa tối, quán cũng không đông khách lắm, họ chủ động nhường đường cho cô ấy.
Giang Noãn không do dự, nhấc váy chạy lên tầng.
Nhưng người đón cô ấy không phải là Giang Tây Long mà là "người bạn cũ" trong lời anh.
Giang Tây Long ngồi im lặng, nhấp một ngụm rượu.
"Người bạn cũ" đứng lên, nhìn thẳng vào Giang Noãn, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: "Giang Noãn, cuối cùng cô cũng tới."