Năm đó, ở trại trẻ mồ côi, Giang Noãn nhìn cái đã thấy thích Giang Tây Long.
Cô bé nói thích Giang Tây Long, muốn anh làm anh trai của cô bé.
"Từ đầu tất cả mọi người đều biết, chúng tôi nhận nuôi Giang Tây Long không phải để làm con trai, mà là làm con rể. Chúng tôi không thể đưa sản nghiệp nhà họ Giang cho người ngoài, cho người con rể mà chúng tôi còn chẳng biết là ai, lại càng không thể tin tưởng." Mẹ Giang nói: "Tiểu Noãn cũng biết, cho dù lúc đó con bé còn nhỏ chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng con bé cũng từng nói sau này sẽ là vợ của Giang Tây Long."
"Giang Tây Long không phản đối, luôn là đứa con trai ngoan của chúng tôi, cho đến khi cô xuất hiện."
"Lê Cảnh Trí, cô thực sự là bạn thân của tiểu Noãn sao? Sao cô có thể cướp đi người mà con bé yêu từ nhỏ đến lớn? Sao cô có thể vô liêm sỉ đến mức đó?"
"Được rồi! Đừng nói nữa." Cha Giang kéo tay mẹ Giang nhưng bà không chịu dừng: "Tôi muốn nói, sao không cho tôi nói, Tiểu Noãn của tôi thích Giang Tây Long nhiều năm như thế, kết quả trái tim cậu ta lại bị người phụ nữ này cướp đi, đám cưới cũng vì cô ta mà bị hủy, ông kêu tôi phải im lặng kiểu gì."
"Bà đi về phòng nghỉ đi." Cha Giang không thể nhịn nổi nữa, kêu người đưa mẹ Giang đi.
"Thực sự xin lỗi, vợ tôi không chịu được cú sốc này, nên phản ứng hơi quá, xin hai người đừng chấp." Cha Giang là người hiểu con gái ông nhất.
Giang Tây Long yêu Lê Cảnh Trí, nhưng đó là quyết định của cậu ta, Tiểu Noãn nhẫn nhịn nhiều năm không phải để vẹn toàn mà chỉ vì bản thân con bé.
Tính đúng ra, Giang Noãn còn phải xin lỗi người phụ nữ trước mặt này.
Cha Giang sẽ không ngốc như mẹ Giang vạch trần suy nghĩ xấu xa của con gái mình, ông cúi đầu xin lỗi: "Đám cưới bị hủy khiến hai mẹ con chịu cú sốc lớn, không biết lựa lời, họ thực sự không có ý xấu, xin đừng quá để tâm."
Lê Cảnh Trí đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha Giang: "Vậy Noãn vẫn luôn thích Giang Tây Long, đúng không?"
Cha Giang bị chất vấn, gật nhẹ.
Lê Cảnh Trí giật mình hiểu ra, thì ra Giang Noãn chưa từng nói thật với cô, mà cô cũng không nhìn ra mọi chuyện.
Lăng Ý dẫn Lê Cảnh Trí đi.
Hắn đưa cô lên ghế phụ, cúi đầu thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe từ từ đi về phía trước.
Lê Cảnh Trí dựa lưng vào ghế: "Em rất ngốc đúng không? Lúc nào cũng là người biết mọi chuyện cuối cùng, may mà trong những lúc vô tình đều biết được chuyện không nên biết."
"Người không trung thực mới là người sai, những chuyện này không liên quan đến em."
"Nhưng đôi khi em trở thành vật cản của người khác mà em cũng không biết."
Trong lòng Lê Cảnh Trí không biết có cảm xúc gì, chỉ thấy quá lộn xộn.
Thì ra cô chưa từng hiểu Giang Tây Long, cũng chưa từng hiểu Giang Noãn.
Tình cảm của Giang Tây Long dành cho cô bắt nguồn từ chấp niệm khi còn nhỏ, mà Giang Noãn cũng vậy.
Cô thích Giang Tây Long nhưng cô lại không nhìn ra Giang Noãn ở trước mặt cũng thích anh.
Cô không ngờ người Giang Noãn đến chết cũng không chịu nói ra lại là Giang Tây Long.
"Em đừng nghĩ nhiều, có một số việc, bản thân không nói ra thì người khác cũng không giúp được." Lăng Ý nghiêng người nhìn cô, trong mắt hắn lóe lên một tia đen tối.