Giang Noãn lảo đảo lùi về sau hai bước, tay phải đỡ lấy cửa mới khiến cô ấy không bị ngã.
Giang Noãn nhìn chằm chằm "người bạn cũ", không thể tin vào mắt mình.
"Y Nghê, sao cô lại về nước?"
Không thể nào, chẳng phải Y nghê nên ở nước ngoài sao? Tại sao cô ta lại ở đây?
Còn về đúng ngày đám cưới của cô ấy.
Hơn nữa, cô ta và Giang Tây Long ở chung một chỗ.
Rõ ràng hai người không hề quen biết, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Giang Tây Long đã biết những chuyện cô ấy và Y Nghê làm rồi?
Y Nghê nhíu mày, nhìn về phía Giang Noãn, trong mắt có khoái cảm trả thù: "Tôi về tìm cô, Giang Noãn."
Giang Noãn giả vờ bình tĩnh: "Tôi không quen cô, cô tìm tôi làm gì, mời cô đi cho."
"Cô đúng là vô tình, cô định ăn cháo đá bát sao?" Y Nghê cười lạnh: "Tôi còn tưởng cô thực sự muốn giúp tôi, không ngờ cô chỉ giả vờ, lợi dụng tôi như một con cờ. Chẳng trách cô không chịu nhúng tay vào, chỉ nghĩ kế cho tôi, cho dù tôi làm thế nào cũng thất bại, nhưng chỉ cần có cô, tôi có thể thành công, nhưng mà chưa được bao lâu tôi đã bị ép đi ra nước ngoài."
Giang Noãn cắn môi: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
"Cô thực sự không biết tôi đang nói gì sao? Nhưng tôi lại biết cô nói gì với cha tôi đấy." Y Nghê vô cùng tức giận.
Chẳng trách mấy tháng trước, cha cô ta đột nhiên biết được chuyện cô ta gài bẫy Lê Cảnh Trí, ép cô ta xuất ngoại.
Cô ta biết có người đã tiết lộ bí mật đó, nhưng không ngờ lại là người có chung mối thù với cô ta, Giang Noãn.
Mãi cho đến khi cha cô ta vô tình nói ra thì Y Nghê mới biết chuyện này.
Ngay lúc đó cô ta hiểu ra Giang Noãn chưa bao giờ coi cô ta là bạn, cô ta chỉ là một con cờ bị cô ấy tính kế.
Đến khi cô ta làm xong mọi chuyện, cô ấy sẽ lật mặt, giết người không để lại dấu vết.
Y Nghê là một người có thù tất báo, trước đây Giang Noãn lừa dối cô ta, cô ta không biết còn đỡ, chứ đã biết rồi thì sao có thể bỏ qua được?
"Vì thế nên tôi trở về, còn cố tình chọn ngày cô làm đám cưới để về, là muốn giải quyết cho xong với cô trước mặt mọi người." Cô ta phải sống chui sống lủi như một con chuột, sao Giang Noãn có thể sống tử tế, có được người mà cô ấy yêu chứ?
"Cho nên cô lừa anh của tôi, để anh ấy không tới làm đám cưới đúng không?"
"Không, mục đích của tôi không phải vậy." Y Nghê nói thẳng: "Với cả, tôi cũng không lừa anh ta."
Y Nghê làm gì có suy nghĩ sâu xa như vậy, cô ta định vạch trần sự thật video đó trước mặt quan khách, kéo Giang Noãn xuống nước, hủy hoại tất cả của Giang Noãn.
Chỉ thế thôi.
Có điều Giang Tây Long quá bảo vệ Lê Cảnh Trí, không muốn để chuyện này bị nháo lên một lần nữa, mới làm rối loạn kế hoạch của cô ta.
"Cô nói tất cả cho anh tôi biết?" Giang Noãn buông tay ở cửa ra, cả người cứng nhắc lại gần Y Nghê.
"Phải." Y Nghê bị khí thế của Giang Noãn dọa, lùi về sau: "Cô đã dám làm, sao tôi không thể nói."
"Bởi vì sự xuất hiện của cô mà phá hủy tất cả, anh của tôi mới đào hôn." Mắt Giang Noãn đỏ ửng, nhìn chằm chằm Y Nghê.
Từ nãy tới giờ Giang Tây Long vẫn im lặng, cuối cùng anh đứng lên, nói hai chữ: "Không phải."
Cả người Giang Noãn run lên: "Không phải sao?"
Giọng của Giang Tây Long vẫn rất dịu dàng, nói ra tiếng lòng nhưng cũng rất tàn nhẫn: "Đúng, không phải chỉ bởi vì Y Nghê nói ra những chuyện em làm không muốn người khác biết, còn bởi vì anh không yêu em."