Giang Tây Long nói địa chỉ: "Em tới đi, vừa khéo có người bạn cũ của em muốn gặp em."
Đáy lòng Giang Noãn vẫn sợ hãi: "Em lập tức tới ngay, anh không được phép không nghe điện thoại của em nữa."
"Được."
Giang Noãn cúp điện thoại, trả về tay Lê Cảnh Trí, lập tức chạy ra ngoài.
Cha mẹ Giang đuổi theo, kiểu gì cũng không gọi được đứa con gái đang quá khích lại.
"Tiểu Noãn của mẹ ... Tại sao con cứ cố chấp như vậy? Nếu biết trước, năm đó mẹ không nên nhận nuôi Giang Tây Long về." Mẹ Giang vừa khóc vừa nói.
Những lời này quá quen thuộc khiến cho Lê Cảnh Trí dừng lại, quay đầu.
Mà vẻ mặt cha mẹ Giang khi nhìn thấy Lê Cảnh Trí cũng không được tốt lắm.
Không dịu dàng như nhìn bạn thân của con gái mà giống như nhìn thấy kẻ thù.
Mẹ Giang lau nước mắt, đi tới trước mặt Lê Cảnh Trí: "Lê Cảnh Trí, suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy cô."
Lê Cảnh Trí gật đầu chào hỏi: "Bác Giang, dì Giang."
Cha Giang đánh giá Lê Cảnh Trí một lượt từ trên xuống dưới, ông hiểu con gái của ông kém cô chỗ nào, chẳng trách nhiều năm qua Giang Tây Long vẫn nhớ mãi không quên.
Cho dù là bề ngoài hay khí chất, con gái ông vẫn kém xa người phụ nữ trước mặt.
Cha Giang than thở: "Thôi đi, đây đều là số mệnh. Là của mình vẫn sẽ là của mình, nếu không phải thì mãi mãi là không phải."
"Cho dù nghĩ hết cả cách cũng không thể lấy đồ của người khác thành của mình được." Cha Giang lắc lầu, thở dài.
Lê Cảnh Trí nghe thấy những lời của cha Giang, lại nhìn vẻ mặt của ông, cảm thấy trong lời của ông còn có ý khác, nhưng trong thời gian ngắn cô không hiểu được.
Mẹ Giang không bình tĩnh như cha Giang, con gái bà đau khổ như thế nhưng người phụ nữ này chỉ đứng đây xem náo nhiệt.
Tại sao?
Sao con gái bà không thể so với người này được?
Mẹ Giang đi đến trước mặt Lê Cảnh Trí, nhìn chằm chằm vào cô: " Chẳng phải chỉ xinh hơn tiểu Noãn một chút sao, rốt cuộc tại sao cô lại giữ lấy trái tim Giang Tây Long nhiều năm như vậy?"
Lê Cảnh Trí kinh ngạc, cô không ngờ mẹ Giang cũng biết chuyện này.
Trước đây khi Lê Cảnh Trí và Giang Tây Long ở bên nhau, không gặp mặt người lớn, chỉ là mối tình được giấu kín. Ngoại trừ Giang Noãn, không có ai biết chuyện này.
Mà tính cách của Giang Noãn tương đối độc lập, không ở trong nhà, đòi ở riêng nên cô ấy ra ngoài sống, một tuần chỉ về một hai lần.
Không biết là cố ý hay trùng hợp, cô quen biết Giang Noãn nhiều năm như vậy, nhưng nhờ có đám cưới này mà cô mới gặp cha mẹ Giang lần đầu.
Cha Giang kéo tay mẹ Giang, không muốn bà nói thêm gì nữa.
Một khi mẹ Giang đã mở lời, sao có thể dễ dàng dừng lại được: "Cô thực sự là bạn thân của Tiểu Noãn nhà chúng tôi sao?"
Lê Cảnh Trí không hiểu vì sao bà lại hỏi như vậy nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, cháu là bạn thân nhất của Noãn."
Mẹ Giang nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô đã coi Tiểu Noãn nhà chúng tôi là bạn thân, sao cô có thể ở bên người đàn ông mà nó yêu nhất? Cô có biết Tiểu Noãn đã khó chịu như thế nào suốt những năm tháng hai người ở bên nhau không? Có lẽ con bé luôn nhẫn nhịn không muốn để các người nhận ta. Nhưng Tiểu Noãn của tôi vẫn luôn yêu Giang Tây Long."