Giang Tây Long vẫn không xuất hiện.
Nước mắt Giang Noãn không khống chế được nữa, rơi xuống.
Cha Giang không chịu được con gái bị uất ức như vậy, vỗ bàn đứng lên, chuẩn bị giải tán khách mời.
Nhưng Giang Noãn lại cướp lấy mic trong tay người chủ hôn: "Mọi người cho tôi thêm một chút thời gian, chỉ một phút thôi cũng được."
"Mọi người chờ một chút thôi, được không? Không chừng anh ấy bị kẹt xe, hoặc là anh ấy có thể bị cái gì đó níu giữ..." Giang Noãn tìm tất cả các lý do, dùng hết sức lực gần như đang đánh cược: "Chắc chắn anh ấy sẽ đến."
Nếu như anh không đến, cô ấy sẽ mất tất cả.
Trò chơi này không có gì hồi hộp bởi vì Giang Noãn vẫn thua.
Mọi người ở lại với cô ấy đến hai giờ chiều, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giang Tây Long.
Cha mẹ Giang không ngừng gọi điện cho anh, điện thoại vẫn reo nhưng không có người nghe máy.
Cuối cùng, khách mời về dần, cả hội trường rộng lớn mà giờ chỉ còn lại mấy người nhà họ Giang.
Lăng Ý kéo tay Lê Cảnh Trí, chuẩn bị rời đi.
Giang Noãn đột nhiên rút trâm trên đầu ra, chạy tới trước mặt Lê Cảnh Trí, cản đường hai người.
Lăng Ý theo bản năng bảo vệ Lê Cảnh Trí, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Noãn.
Giang Noãn chìa tay về phía Lê Cảnh Trí: "Điện thoại của cậu đâu?"
Lê Cảnh Trí không hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra: "Đây, có chuyện gì thế?"
"Gọi điện cho anh ấy, cậu dùng điện thoại của cậu gọi cho anh ấy."
Lê Cảnh Trí nhìn Lăng Ý, thấy hắn gật đầu, cô mới nhấn nút gọi.
Chỉ mới nghe tiếng "tít" một cái, đầu dây bên kia đã bắt máy: "Cảnh Trí?"
Giọng nam dịu dàng truyền qua tai nghe, đập vào màng nhĩ của Giang Noãn.
Giang Noãn đột nhiên cướp lấy điện thoại trong tay Lê Cảnh Trí, điên cuồng gào lên: "Anh ở đâu? Anh quên hôm nay là đám cưới của chúng ta rồi sao? Tại sao anh không đến?"
Tại sao, tại sao cho dù cô ấy làm gì, anh cũng không chịu kết hôn.
Cho dù cô ấy gọi cho anh bao nhiêu cuộc, anh vẫn không nghe.
Nhưng Lê Cảnh Trí gọi lần đầu tiên anh đã bắt máy.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Giang Noãn khóc không thành tiếng.
Cảnh Trí đã kết hôn. Tình cảm hiện giờ giữa Lăng Ý và Cảnh Trí còn có một phần công lao của anh, anh biết rõ anh và Lê Cảnh Trí đã không còn cơ hội nào nữa, tại sao vẫn không thể buông tay?
"Lẽ nào anh vẫn không thể từ bỏ cô ấy sao?"
Giang Tây Long nhận ra người đang nói chuyện là Giang Noãn, nghiêm túc: "Chuyện này không liên quan đến người khác."
"Nếu như không liên quan đến cô ấy, tại sao anh lại vứt bỏ em? Em đã chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới, anh chỉ cần mang người đến đây là được."
"Tiểu Noãn, anh đã nói rồi, anh không muốn đám cưới này, là em ép anh."
"Bởi vì em ép anh nên anh cố tình làm em mất mặt trước nhiều người đến thế sao? Nếu biết sẽ như vậy, em sẽ không ép anh làm đám cưới mà phải dẫn đi đăng ký kết hôn luôn mới đúng."
"Tiểu Noãn, em quá kích động, em biết rõ anh sẽ không làm như vậy." Giọng Giang Tây Long vẫn đều đều, không có bất kỳ cảm xúc nào, nếu so sánh với Giang Tây Long, Giang Noãn giống như một phụ nữ chua ngoa, đanh đá.
Cô ấy đè nén đáy lòng, cố gắng duy trì phong thái: "Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."