Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 292: Tín Vật Đính Ước



Lăng Ý đứng sau lưng cô, nhìn cô cẩn thận từng tí một, ghen tị, nói: "Sợi dây chuyền này có lai lịch gì mà em coi nó như bảo bối thế? Anh đưa nhẫn cho em còn không thấy em trân trọng như vậy."

"Là tín vật đính ước của cha mẹ." Đầu ngón tay cô vuốt nhẹ dây chuyền.

Ánh mắt Lăng Ý tối sầm, không nhịn được nữa, hỏi lại: "Người nhà họ Lê quan trọng với em đến thế sao?"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ai mà không yêu nhà của mình chứ? Đúng là cha mẹ luôn đối xử không công bằng giữa em và Nhã Trí, em luôn cảm thấy bọn họ có gì đó rất lạ. Họ cho Nhã Trí những gì tốt nhất, nâng con bé trên tay, nếu mà so sánh, em giống như được nhận nuôi hơn."

Lê Cảnh Trí tự cười, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Lúc em gái mới ra đời, mẹ đưa cho em chiếc dây chuyền này, nói là tín vật đính ước năm xưa, là kết tinh tình yêu của bọn họ, mẹ đưa cho em là hy vọng em biết, bọn họ cũng yêu em. Do Nhã Trí là em nên họ phải chăm sóc con bé nhiều hơn một chút, cho nên không thể đối xử đặc biệt công bằng với em, mẹ nói mẹ hy vọng em biết em và tín vật đính ước này đều là kết tinh tình yêu của hai người."

Dây chuyền bằng bạc hấp thu nhiệt độ từ tay cô sang: "Mới đầu, nó như một nơi gửi gắm của em, còn hiện giờ, nó đang nhắc nhở em, em và nó đều đã từng được yêu. Cho dù thế nào, em cũng không được để bản thân trở nên đáng ghét."

"Đúng rồi, anh nhìn xem, sợi dây chuyền này được thiết kế rất tinh xảo." Lê Cảnh Trí đưa dây chuyền ra, chỉ vào một chỗ nhỏ cho hắn xem: "Anh xem chỗ này hình như từng được khắc chữ, nhưng thời gian lâu quá rồi, bị mài mòn, không nhìn rõ lắm."

Một sợi dây chuyền có thể khắc chữ với công nghệ như vậy vào hơn hai mươi năm trước thực ra là rất khó.

Lăng Ý nhìn đôi mắt trong veo của cô, cô không bị nhà họ Lê ảnh hưởng, thực sự để ý sợi dây chuyền, nên hắn mới yên tâm.

"Hình như giữa chúng ta không có gì gọi là tín vật đính ước."

Cô cười: "Bây giờ mà đưa thì còn gọi gì là đính ước nữa."

Hắn dừng lại, đưa tay về phía cô: "Em cho anh sợi dây chuyền này đi."

"Nó không đáng giá đâu."



"Để nó nhắc nhở anh phải luôn yêu em."

Lê Cảnh Trí cười, đưa dây chuyền cho hắn: "Muốn cũng được thôi, không được đánh mất đấy."

Tay cô vừa chạm vào lòng bàn tay hắn đã bị hắn giữ lại, không cho rút ra, sau đó hắn kéo tay cô lên, hôn một cái: "Yên tâm."

Chuyện dọn nhà không cần bọn họ lo, sẽ có người xử lý tốt.

Lê Cảnh Trí bị Lăng Ý kéo đến công ty.

Nhân viên lâu lắm rồi không được thấy tổng giám đốc và phu nhân tới, trên đường đi hai người đều được chào đón nhiệt tình.

Cho dù đi đến đâu, Lăng Ý cũng không chịu buông tay cô ra.

Đám nhân viên độc thân được một trận ầm ĩ, biểu tình đòi "giao lưu hữu nghị" giữa các bộ phận, ai muốn làm "cẩu độc thân" mãi đâu.

Trí nhớ của Lê Cảnh Trí khá tốt, khi cô thấy có rất nhiều khuôn mặt mới thì thấy hơi kỳ lạ.

Nhân lúc Lăng Ý đang mở cuộc họp, cô không có việc gì làm, kéo trợ lý Lưu ra nói chuyện.

Đến khi đó cô mới biết, khi chuyện Lâm Dĩ Thuần bị vỡ lở, Lăng Ý cho càn quét một lượt nhân viên phía dưới, chỉ cần có quan hệ với chuyện gọi cô ta là cô vợ nhỏ của hắn, bênh vực cô ta, thậm chí có quan hệ tốt với cô ta cũng đều bị cho nghỉ việc, không thì làm sao công ty có thể an ổn như vậy được?

Những người mới đều được thăng chức từ công ty chi nhánh, hoặc là tuyển mới.

Nghe xong, trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy ấm áp, vui vẻ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv