Lăng Ý không có mặt ở công ty thời gian dài, có rất nhiều việc bị dồn lại, thời gian họp cũng kéo dài hơn, mãi vẫn chưa xong.
Lê Cảnh Trí xuống tầng, định mua chút bánh ngọt.
Mới vừa rời khỏi thang máy chuyên dụng đã thấy Viên Vũ nổi giận đùng đùng đi về phía cô.
Viên Vũ là một bà nội trợ Trung Quốc điển hình, tính cách dịu dàng, phụ trách chăm lo nhà cửa, con cái, rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác chứ đừng nói là tức giận.
Tính cách Lê Khải Thiên nóng nảy, khi ở nhà Viên Vũ sẽ làm tác dụng giảng hòa.
Trong ấn tượng của Lê Cảnh Trí, bà chưa từng chủ động tức giận với ai.
Nhưng lần này. Viên Vũ đi đến tát cho Lê Cảnh Trí một cái.
"Bốp" một tiếng, vang vọng.
Lê Cảnh Trí không được chuẩn bị trước, bị tát lệch mặt, nụ cười chưa kịp thu lại cứng đờ trên mặt.
Mọi người trong sảnh thấy tình hình không ổn, lại không dám động vào Lê Cảnh Trí, vội vàng kéo Viên Vũ ra.
Viên Vũ không tức giận với những người kéo mà độc ác quay về phía Lê Cảnh Trí, chửi bới: "Tôi đúng là nuôi không cô."
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Lê Cảnh Trí phải nghe những lời nặng nề như vậy.
Cô hồi phục tinh thần, đưa tay lên chạm vào bên má vừa bị đánh.
Sức Viên Vũ không lớn, thật ra cô cũng không đau lắm, chỉ thấy đau lòng.
Cô đứng tại chỗ, không hiểu hỏi lại: "Mẹ, làm sao vậy?"
Viên Vũ tức giận, nếu như không phải bị mấy người kéo, bà ta hận không thể tát cô thêm hai cái để hả giận: "Cô còn dám hỏi tôi à? Sao cô có thể làm những chuyện đó với em gái cô được?"
Vừa nhắc tới Lê Nhã Trí, hai mắt Viên Vũ ửng đỏ, nước mắt rơi không ngừng: "Nếu như cô không muốn để em cô đến ở đó, cô có thể từ chối, nếu cô không muốn chia Lăng Ý cho em gái cô, cô có thể nói với tôi. Sao cô có thể làm ra chuyện ác độc như thế với em cô được? Cô còn là một con người không?"
Lê Cảnh Trí không lo tìm hiểu nguyên nhân bản thân bị đánh, cô mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành: "Mẹ, Nhã Trí bị sao thế?"
"Nhã Trí làm sao? Cô còn mặt mũi để hỏi tôi à?" Viên Vũ vừa lau nước mắt vừa mắng cô bất hiếu: "Chuyện trong nhà cô còn đi hỏi tôi trước mặt mọi người, cô muốn cho người khác nghe thấy toàn bộ, phá hủy cái nhà này, phá hủy em gái cô, cô mới bằng lòng có đúng không?"
Lê Cảnh Trí chịu không nổi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, cơ thể mẹ còn yếu, khóc không tốt cho mắt đâu."
Nhưng Viên Vũ vẫn khóc không ngừng, bà ta càng tức giận hơn. Cô chỉ đành kêu mấy người buông Viên Vũ ra, dừng lại, đi đến trước mặt bà ta: "Nếu không chúng ta vào một phòng trống rồi nói."
Viên Vũ ngầm chấp nhận.
Lê Cảnh Trí theo thói quen muốn đỡ Viên Vũ, nhưng bị Viên Vũ tránh đi.
Tiếp tân dẫn đường, tìm một căn phòng thường dùng để phỏng vấn ở tầng một, rót hai cốc nước ấm rồi đi ra ngoài.
Lê Cảnh Trí nhìn Viên Vũ khóc, ngồi bên cạnh, chờ bà tỉnh táo lại.
"Tôi thực sự hối hận vì đã nuôi cô, nếu biết trước cô là một tai họa, tôi nên nghe theo lời cha cô mới đúng." Viên Vũ hối hận.
Bà ghét sự yếu đuối của bản thân, nếu như lúc trước bà nghe theo lời Lê Khải Thiên, sau khi sinh Nhã Trí, để Lê Cảnh Trí đi, thì hiện giờ Nhã Trí cũng không phải đau khổ như vậy.
"Rốt cuộc Nhã Trí làm sao?" Đầu óc Lê Cảnh Trí mơ hồ, thực sự cô không hiểu tại sao người có tính cách tốt như mẹ cô lại tức giận lớn như thế.
"Cô còn giả vờ không biết?" Viên Vũ tức run người.
"Mẹ, con thực sự không biết."
"Được, vậy tôi hỏi cô, lúc Nhã Trí ở Ngự Thủy Viên, cô đã làm gì với nó?"
"Ngày đầu tiên Nhã Trí đến, con và con bé xảy ra tranh chấp, trán con bị thương, sau đó con đến ở nhà bạn."