Lê Nguyệt chưa từng thấy dáng yếu ớt đáng thương như vậy của Hướng Diệc Nhiên.
Trong mắt cô, Hướng Diệc Nhiên là người cao ngạo như phượng hoàng. Anh ta có sự kiêu ngạo của mình, luôn nhìn mọi người qua lỗ mũi.
Nhưng bây giờ Hướng Diệc Nhiên lại như một đứa trẻ lạc đường, cần người khác chỉ dẫn.
Hướng Diệc Nhiên cao hơn Lê Nguyệt rất nhiều, nhưng giây phút này cô ấy lại sinh ra một cảm xúc giống như "tình mẹ".
Cô ấy vỗ phía sau lưng Hướng Diệc Nhiên, nói nhỏ: "Duyên phận đúng là kỳ diệu, nhưng thời gian lại càng kỳ diệu hơn. Nếu anh đi ra ngoài, rủ thêm mấy cô gái đến quán bar, biết đâu anh có thể tìm thấy tình yêu của đời mình."
Hướng Diệc Nhiên có gia thế tốt, nhiều tiền, ngoại hình đẹp trai, có vô số phụ nữ muốn ở bên anh ta.
Người phụ nữ đi cùng anh ta có thể là bất kỳ ai, nhưng chắc chắn không phải cô ấy. Bởi vì cô ấy cũng có bệnh thích sạch sẽ ...
Lê Nguyệt thực lòng nghĩ cho anh ta, hy vọng anh ta có thể hiểu.
Dù sao Cảnh Trí cũng kết hôn lâu thế rồi, từ lâu đã không phải là người mà anh ta có thể mơ ước.
Lời nói có ý tốt, nhưng khi vào đến tai Hướng Diệc Nhiên nó lại giống đang mỉa mai hơn.
Quen thêm mấy cô gái là nói về chuyện tình cảm trước đây. Đi đến quán bar là nói về cuộc sống thối nát của anh ta. Người như vậy dựa vào đâu mà dám với tới Lê Cảnh Trí?
Hướng Diệc Nhiên tức giận, giữ lấy mặt Lê Nguyệt, ép cô ấy nhìn thẳng vào anh ta: "Cô nói lại cho tôi."
Lê Nguyệt không hiểu tại sao anh ta lại kích động như vậy, hay là anh ta nghe không rõ?
Lê Nguyệt có lòng tốt nhắc lại lần nữa, thấy không đủ, lại nói thêm: "Thực ra miếu chỗ chúng tôi không tệ, rất linh nghiệm, các thầy cũng rất tốt. Nếu anh không vừa mắt ai, anh có thể đến đó cầu nguyện, làm đệ tử tục gia mấy tháng, cho tâm trạng bình tĩnh lại."
Hướng Diệc Nhiên tức giận cúi đầu, dùng môi chặn cái miệng đang lải nhải của cô lại.
Lê Nguyệt mở to hai mắt, em gái anh!
Tên háo sắc Hướng Diệc Nhiên làm sàm sỡ cô ấy.
Lê Nguyệt tức giận giãy dụa, dùng sức đánh vào lồng ngực anh ta.
Sức lực giữa đàn ông và phụ nữ có sự chênh lệch, hành động của cô với anh ta chẳng khác nào muối bỏ bể.
Mãi đến khi đầu lưỡi của anh ta tiến vào trong, chạm vào lưỡi cô, Lê Nguyệt không nhịn nổi nữa, cắn xuống.
Đầu lưỡi bị cắn, mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng.
Hướng Diệc Nhiên như một con thú bị kích thích, càng trở nên điên cuồng hơn.
Lê Nguyệt từ bỏ giãy dụa.
Quên đi.
Hôn thì hôn, hôn đủ rồi sẽ bỏ qua cho cô.
...
Lăng Ý dẫn Lê Cảnh Trí ra ngoài ăn cơm, lúc trở về, cô phát hiện có không ít nhân viên dọn nhà đang chuyển gì đó từ trong nhà ra ngoài.
Đồ đạc không mang theo, ngược lại quần áo và một số đồ nhỏ lại được đóng gọn gàng vào các thùng giấy, chuyển đi.
Lăng Ý ôm lấy vai cô, hỏi: "Nhìn xem còn thích cái gì không, chúng ta sẽ mang đi."
Cô nghiêng đầu nhìn hắn: "Tại sao phải dọn nhà?"
Hắn hỏi ngược lại: "Chuyển sang một căn nhà mới không tốt hơn sao?"
Đáp án không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng nó chỉ trả lời cho có lệ.
Lê Cảnh Trí nhìn hắn, có thể lờ mờ đoán được lí do.
Mặc dù hắn không nói, nhưng trong lòng cô cũng có khúc mắc, trong căn nhà này, Lê Nhã Trí câu dẫn hắn, còn đi "chơi" với mấy người bảo vệ.
Đổi chỗ khác, chưa chắc đã không phải lựa chọn tốt.
Lê Cảnh Trí nhìn xung quanh, lấy hộp nhung nhỏ trên đầu giường, cầm bên người.
Cho dù đi đâu cũng phải mang theo cái này.