Giọng hắn thấp đến nỗi gần như mất tiếng, nhưng lời nói lại vô cùng lưu manh.
"Không muốn gọi anh là ông xã, chẳng lẽ muốn gọi nó là ông xã?"
"Lăng Ý, anh có biết xấu hổ không hả?" Má Lê Cảnh Trí đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, dùng sức rút tay về.
Móng tay vô tình lướt qua "tiểu Lăng Ý" yếu đuối.
Hắn cực kì khó chịu, dùng sức chui vào trong cơ thể cô, chỉ sợ lại bị ngộ thương lần nữa.
"Người phụ nữ nhẫn tâm, làm bị thương điểm sinh mạng của chồng em, sau này ai mang lại hạnh phúc cho em, hả?" Nói xong, hắn lại đâm vào.
Lê Cảnh Trí ngoại trừ rút tay ra không còn sức lực để phản kháng lại, cô bị va chạm đến run lên, cắn răng nói: "Vậy em tái hôn là được."
"Còn muốn tái hôn? Xem ra là anh vẫn chưa đủ cố gắng, để xem em còn những suy nghĩ này nữa không?" Lăng Ý cắn mạnh lên ngực cô một cái, sau đó hai tay nâng mông cô lên, càng ra sức cày cấy hơn.
Cô không phản kháng, nằm ngửa, người dán vào ga trải giường, phía dưới chỉ có thể dựa vào hắn chống đỡ.
Triền miên.
Lúc "Tiểu Lăng Ý" đang mạnh mẽ chuẩn bị bắn bên trong cơ thể cô, Lê Cảnh Trí chợt tỉnh táo lại: "Ra đi, đừng bắn vào trong."
Trước kia cô bị tình cảm làm cho mờ mắt, cảm thấy sinh đứa bé cũng rất tốt, có thể khiến cuộc hôn nhân này càng thêm vững chắc.
Nhưng chuyện Hách Ánh cho người đổi Vitamin thành thuốc tránh thai lại khiến cho cô hiểu ra.
Quyết định của cô quá vội vàng, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, đó là còn là chuyện của hai gia đình. Nhà họ Lê quá tham lam, mà hiện giờ, nhà họ Lăng cũng không đồng ý tiếp nhận người con dâu như cô.
Lúc này mà có con không phải là quyết định sáng suốt.
"Lăng Ý, anh mau ra đi, đừng bắn vào trong."
Lăng Ý đương nhiên không muốn lùi ra, hắn còn đang muốn nhanh chóng có con. Hắn rất mong chờ đứa bé của hắn và Lê Cảnh Trí.
Lê Cảnh Trí không còn cách nào khác, hai tay cô quấn lấy cơ thể hắn, nũng nịu: "Ông xã, đi ra được không? Đừng bắn bên trong."
Xương cụt của Lăng Ý tê dại, khó khăn lắm cô mới kêu được tiếng ông xã, hắn không thể làm gì khác, từ từ rút ra ngoài.
Hắn rút cực kì chậm, một loại dằn vặt ngọt ngào, mãi đến khi rút ra toàn bộ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bắn trên chiếc bụng nhỏ của cô.
Lăng Ý ôm lấy cơ thể cô, vén mái tóc nhễ nhại mồ hôi, hôn lên khóe môi cô.
Cô cho rằng đã xong việc có thể giải lao một chút, ngoan ngoãn núp vào trong ngực hắn.
Hắn không dễ dàng thỏa mãn như vậy, một khi dính đến cơ thể cô, liền giống như hút phải thuốc phiện.
Chỉ ôm cô, chạm vào da thịt cô, là lại nổi phản ứng.
"Tiểu Lăng Ý" kề sát bụng cô nghỉ ngơi một lúc rồi lại bừng tỉnh.
Lê Cảnh Trí cảm nhận được da thịt trở nên nóng bỏng, mở to hai mắt: "Sao anh lại ..." Nổi lên.
"Đương nhiên là bởi vì em." Hắn hôn cô thật sâu, bàn tay lớn chen vào giữa hai chân, men theo con đường quen thuộc vào trong hang động.
Lê Cảnh Trí ý thức được động tác của hắn, không kịp nhớ ra cái gì, bàn tay nhỏ bé nắm chặt "tiểu Lăng Ý", ngăn hắn lại.
Lăng Ý cười xấu xa: "Sao thế? Chẳng lẽ em muốn tự dẫn đường cho nó trở về nhà sao?"
Cô biết hắn hiểu nhầm, quay đầu né tránh nụ hôn của hắn, vừa thở gấp vừa giải thích: "Mang bao."
"Bà xã, bà xã của anh, chuyện thuốc tránh thai là anh sai, là anh không tin tưởng em, anh muốn phạt anh thế nào cũng được nhưng đừng đối xử với anh như vậy." Tốc độ trở mặt của Lăng Ý đứng top đầu, tốc độ nhận sai cũng vậy.
Cảm giác tiếp xúc với cô mà bị ngăn cách còn lâu mới thoải mái bằng tiếp xúc trực tiếp.