Lê Cảnh Trí thấy hắn hiểu lầm, từ từ giải thích: "Hiện giờ mẹ không muốn chúng ta có con."
Nụ cười trên mặt Lăng Ý nhạt đi, nhưng hắn vẫn giả vờ bình thản, chạm nhẹ vào gò má cô: "Có con là được thôi, chờ chúng ta sinh con ra, mẹ sẽ không nói gì nữa đâu."
"Không được, nếu như hiện giờ có con, hiểu lầm trong lòng mẹ sẽ lớn hơn, bà sẽ cho là chúng ta không tôn trọng bà, ép bà ấy." Lê Cảnh Trí đã nghĩ kĩ: "Chờ hóa giải hiểu lầm, rồi chúng ta lại có."
Huống hồ cô biết, tuy Lăng Ý là người lạnh lùng, nhưng hắn là người con có hiếu.
Hiện giờ hắn chống đối lại mẹ mình đã là vượt qua giới hạn cuối cùng của hắn rồi, sao cô phải để hắn tiếp tục làm người xấu, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
"Nhưng trong nhà không có bao?" Hắn không từ bỏ đấu tranh.
"Có, lần trước lúc đi đón Nhã Trí, anh mua ở cửa hàng tiện lợi đấy." Còn mua tận mấy hộp với nhiều hương vị khác nhau.
Lăng Ý đột nhiên có chút hối hận, không nên sỉ nhục Lê Nhã Trí bằng cái biện pháp chó má đó.
Nếu như người phụ nữ Lê Nhã Trí kia còn giữ một chút liêm sỉ, biết giữ mặt mũi, không nói mấy câu vô dụng thì ngày hôm nay hắn còn bị bắt mang bao sao?
Hắn cực kì không muốn.
Lê Cảnh Trí từ dưới thân hắn bò ra ngoài, nửa người lộ ra ngoài cái chăn, cánh tay trắng trẻo với vào ngăn kéo, cầm một hộp ném cho hắn.
Hắn bắt được, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lê Cảnh Trí kéo trở về, đặt cô dưới thân.
"Được, anh nghe lời em, nhưng em phải đeo giúp anh."
"Tay anh đâu bị gãy."
"Nhưng tay anh muốn ôm em, với lại là em đề nghị đeo bao, em phải chịu trách nhiệm."
Lăng Ý mở hộp, lấy một túi nhỏ, đưa đến tay cô.
Lê Cảnh Trí do dự, tuy rằng đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng mà cô chưa từng chủ động chạm vào.
Lăng Ý ấn vào mông cô, cố ý chọc ai lần: "Không muốn thì thôi, dù sao nó cũng muốn tiếp xúc trực tiếp với em."
"Em đeo, em đeo giúp anh." Cô lập tức giơ cờ đầu hàng.
Chiếc bao cao su trên tay cô dường như nặng cả ngàn cân, Lê Cảnh Trí hít sâu một hơi, ngồi dậy, xé túi, lấy vật nhỏ nhỏ trong đó ra.
Tiếp theo ...
Chính là đeo nó vào.
Đeo vào phức tạp hơn nhiều so với cởi ra.
Cô liếc mắt nhìn Lăng Ý, khiếp sợ. Lớn như vậy làm sao tiến vào cơ thể cô được?
Lăng Ý rất hài lòng với ánh mắt của cô, nở nụ cười xấu xa, thúc giục: "Mau lên."
Cô cầm bao cao su hướng về phía trước, suy nghĩ vô số lần, nhưng vẫn không làm được: "Anh có thể tự đeo không?"
Đương nhiên hắn không đồng ý: "Vừa nãy em đồng ý với anh rồi, không thể nuốt lời."
"Cho em mười giây suy nghĩ cuối cùng, nếu em còn chưa đeo giúp anh, thì anh không đeo cũng được."
"Đeo, em đeo."
Lê Cảnh Trí cắn răng, đẩy chiếc bao trắng bọc lên "tiểu Lăng Ý".
Khoảnh khắc ngón tay mát lạnh, nhẵn mịn chạm vào hạ thể, hắn cảm thấy thoải mái muốn chết. Mỗi một tấc trên cơ thể cô đều cho hắn sảng khoái đến cực hạn, bao gồm cả đôi tay này.
Lê Cảnh Trí tốn đến mấy phút khổ sở vẫn không đeo được bao vào cho hắn.
Mấy phút này với Lăng Ý mà nói, bắt đầu là hưởng thụ, sau đó lại có sự thay đổi.
Đụng chạm khiến hắn sôi máu, hận không thể đâm vào cơ thể cô ngay lập tức, nhưng cô vẫn chưa đeo xong.
Năm phút đồng hồ trôi qua, hắn không nhịn nổi nữa: "Được chưa?"