Lăng Ý trở nên căng thẳng: "Em ra lúc nào thế?"
Hắn vừa nói chuyện với mẹ, cô nghe được bao nhiêu rồi?
Lê Cảnh Trí mỉm cười nhìn hắn: "Em vừa ra tới nơi, anh làm sao thế? Vẻ mặt như kiểu có tật giật mình vậy, chẳng lẽ anh giấu em liên lạc với cô thư kí nào đó?" Cô thoải mái, giọng điệu trêu trọc: "Để em đoán xem, là Y Nghê, hay là Lâm Dĩ Thuần? Hay là người mới nào đó?"
Lăng Ý bước nhanh tới trước mặt cô, dùng sức hôn cô một cái: "Chỉ có em, em có muốn đi làm thư ký cho anh cả đời không? Đặt anh dưới mắt em xem có người mới nào không?"
"Em không thèm."
"Tại sao không muốn?"
"Cả ngày nhìn thấy mặt nhau, nhỡ đâu nhìn tới chán thì làm sao bây giờ?"
"Anh nói không, em có tin không?"
Lê Cảnh Trí cười, lòng bàn tay dán vào lồng ngực hắn, đầu ngón tay xoay quanh vị trí nhạy cảm: "Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy."
Hắn nắm được ngón tay mềm mại đang trêu chọc bộ ngực mình, hôn một cái: "Không xem phim sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không xem, nhàm chán."
"Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi." Ánh mắt hắn tối đi, ôm cô lên, đi vào phòng.
Vừa đi vừa cởi quần áo hai người, mỗi chỗ vứt một cái.
Đến khi đặt cô lên giường, trên người hai người chỉ còn lại mỗi đồ lót.
Lăng Ý hôn cơ thể cô, môi lưỡi và ngón tay liên tục trêu đùa, khoảnh khắc hắn tiến vào, cả hai người đều hít sâu.
Lê Cảnh Trí vòng hai tay lên cổ hắn, thổi hơi bên tai hắn: "Lăng Ý, em không muốn đi nhà họ Lăng nữa, sống như bây giờ cũng rất tốt."
Hắn dừng lại trong cơ thể cô, không nhúc nhích: "Tại sao?"
"Đột nhiên em nghĩ thông suốt rồi, dù sao mẹ cũng hiểu nhầm em, em trở về cũng chỉ tự chuốc lấy nhục."
Thật ra những gì Lăng Ý nói trong điện thoại, cô đều nghe thấy.
Đột nhiên cô không muốn hỏi thêm gì nữa.
Lăng Ý chắn gió chắn mưa cho cô, hắn đã không muốn cô phải đối mặt, cô cần gì tự tìm phiền phức.
Không sao, cứ như vậy đi ...
Thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Người đàn ông phía trên không phản ứng, cũng không động đậy, cô khó chịu, đẩy vai hắn một cái: "Lăng Ý, anh có nghe thấy lời em nói không?"
Cuối cùng người đàn ông cũng có động tĩnh, cắn một cái trên chiếc cổ thon dài của cô, để lại dấu vết, ngẩng đầu nhìn cô: "Gọi ông xã."
"..." Suy nghĩ của người đàn ông này nhảy nhanh thật đấy, toàn nói chuyện khác.
"Có gọi không?" Hắn cho rằng cô không muốn, dùng sức đâm vào.
"A..."
"Gọi ông xã."
Người đàn ông không được đáp lại, thấy không vui, chậm rãi rút khỏi cơ thể cô.
Động tác của hắn rất chậm, từ từ cọ sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ để lại một chút ở bên trong.
Hắn nắm lấy tay cô, vuốt nhẹ "tiểu Lăng Ý". "Tiểu Lăng Ý" nóng kinh người, làm lòng bàn tay cô tê dại.
Hắn ngồi giữa hai chân cô, một phần "tiểu Lăng Ý" vẫn còn ở bên trong cơ thể, một phần ở trong tay cô, mới nhìn còn tưởng là cô cầu xin hắn đến làm mình.
Lê Cảnh Trí cố gắng rút tay về, nhưng hắn không chịu, ngược lại còn đem bàn tay mềm mại của cô nắm lấy "tiểu Lăng Ý", sờ tới sờ lui.
Vừa trừng phạt cô không đáp lại hắn, vừa tự thưởng cho bản thân.