Mãi một lúc sau, khi không khí bên ngoài đã có vẻ ổn hơn, thì tiếng đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cánh cửa phòng cũng đã được mở ra. Vị bác sĩ già bước ra ngoài, vừa ra ông ta đã tháo khẩu trang xuống, thở dài.
- Ai là người nhà của bệnh nhân vừa rồi vậy?
Vị bác sĩ kia thở dài nói, giọng có vẻ trầm thấp nhưng cũng đủ để người ta nghe rõ.
Cố Minh Thành tính đi đến cạnh ông bác sĩ kia nhưng không hiểu sao, anh không thể tới đó. Cái cảm giác khó xử này rốt cuộc là sao? Anh tiến đến đó để làm gì chứ, nói anh là chồng cô ấy ư? Không thể, tuyệt đối không thể.
Trong lúc Cố Minh Thành đang nghĩ ngợi thì Vương Nhạc Kiều đã nhanh chân đi tới vượt qua Cố Minh Thành, khiến Minh Thành có chút ngạc nhiên, không biết anh ta định làm gì.
- Bác sĩ, cô ấy không có người thân. Tôi là bạn của cô ấy, có gì ông có thể nói với tôi.
Vương Nhạc Kiều tiến đến vội vã giải thích.
- Không có người thân? Vậy đứa bé trong bụng cô gái đó thì sao? Haizz, tuổi trẻ bây giờ đúng thật là...
Vị bác sĩ kia sửng sốt nói, sau đó lại thở dài mà lắc đầu.
Cố Minh Thành vừa nghe hai từ " đứa bé " trong đáy mắt anh có chút dao động. Anh rất muốn tiến đến nhưng không thể, anh không thể tiến lại, nếu anh tiến lại đó chẳng phải là đang ngầm phủ định quan hệ của anh với Phi Nhu sao?
- Vậy tôi nói luôn vậy? Bạn của cậu hiện đã qua cơn nguy kịch rồi, may mà đưa đến kịp thời,nhưng cũng không thể chủ quan vì nhóm máu của cô ấy là loại máu hiếm Rh-null, trên một nghìn người mới có một người sở hữu loại máu này. Mà cô ấy mất máu quá nhiều với cả loại máu này hiện không có trong kho máu nên chúng tôi đang liên hệ từ khắp nơi tìm nhóm máu này. Có thể sẽ mất khá nhiều thời gian nên tốt nhất là phải quan sát cô ấy kĩ hơn.
Vị bác sĩ kia nghiêm giọng nói.
- Vậy được, cảm ơn ông. Tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Vương Nhạc Kiều cúi người cảm ơn, thấy tin cô vân bình an anh cũng chút bớt được nỗi lo nào.
Một lúc sau, Vân Tưởng Tưởng nằm trên giường bệnh đường mấy cô y tá đẩy ra ngoài. Vương Nhạc kiều cũng vì thế mà chạy theo.
Cố Minh Thành lúc này ngồi trên băng ghế dài nhìn thấy Vân Tưởng Tưởng săc smawtj xanh xao nằm trên giường bệnh, cô nhắm nghiền hai mắt như đã ngủ say. Anh để ý trên tay cô vẫn còn những vết kim đâm do mình gián tiếp tạo ra kia, tại sao lại thấy đau lòng quá Anh là đang thấy hối hận, thấy áy náy sao?
Cố Thường Nghĩa thấy mọi chuyện dường như đã ổn, ông vẫy tay ra hiệu cho bố mẹ của Cố Minh Thành rời đi. Để lại anh ta lại một mình, có vẻ ông ấy muốn đứa cháu trai của mình tự suy nghĩ lại đây mà.
Khi người nhà anh rời đi thì thư ký của anh lại chạy đến. Anh ta thở dốc, tay trống vào đầu gối.
- Cố tổng, Hoắc tiểu thư cô ấy muốn gặp ngài.
Thư ký kia cố gắng trấn tĩnh lại, lễ phép nói.
Cố Minh Thành vừa nghe anh ta nói vậy, anh liền đứng dậy chỉnh lại quần áo.
- Cậu đến đúng lúc lắm, tôi cần cậu làm một việc...
_____________________________
Một lúc sau, cánh cửa phòng 666 mở ra.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Phi Nhu đã vui vẻ, cười tươi rói, nhẹ nhàng gọi hai tiếng " A Thành "
- Ừm.
Nếu là Cố Minh Thành lúc trước nghe thấy tiếng gọi này chắc chắn sẽ rất vui vẻ không ngần ngại mà tiến đến dỗ dành, nhưng lúc này, Cố Minh Thành ấy đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc. Ngược lại anh còn cảm thấy cái cách gọi này thật buồn nôn mà.