Phi Nhu, anh hỏi em một chuyện được không?
Cố Minh Thành cố gắng trẫn tĩnh lại tinh thần, nhẹ giọng nói.
- Anh hỏi đi.
Hoắc Như Phi vui vẻ đáp lại. Sắc mặt hồng hào kia của cô ta thật sự chẳng giống người bị mất nhiều máu một chút nào.
- Mấy năm em sống ở nước ngoài thật sự... rất cực khổ sao?
Cố Minh Thành lạnh lùng nói, ánh mắt thăm dò nhìn Phi Nhu.
- Tất... tất nhiên là thật rồi. Em sao phải nói dối anh chứ. Em phải chịu cực khổ suốt mấy năm trời, cố gắng lắm mới được người khác công nhận tài năng của mình nên em mới về đây để gặp anh. Chẳng lẽ Vân Tưởng Tưởng nói gì với anh sao? Em biết cô ấy luôn có ác ý với em, nhưng em thật sự không như cô ấy nói đâu.
Trước câu hỏi kia của Cố Minh Thành, Hoắc Phi Nhu lúc đầu có chút ngạc nhiên, lúc sau lại bình tĩnh mà buồn bã cúi mặt tỏ vẻ tủi thân. Cô nắm lấy vạt áo của Cố Minh thành tỏ vẻ đáng thương.
Cố Minh Thành vừa nghe Hoắc Phi Nhu nói vậy sắc mặt có chút thay đổi, ddooi lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Vân tưởng Tưởng đã nói gì với anh ta chứ? Cô ấy còn chưa nói một lời nào xấu về Hoắc Phi Nhu mà, sao Hoắc Phi Nhu lại có thể nói vậy chứ?
- Vậy anh hỏi em. Tối hôm đó, anh và em đã làm chuyện đó thật sao?
Cố Minh Thành lấy lại bình tĩnh mà lạnh lùng hỏi tiếp.
Lúc này sắc mặt của Hoắc Phi Nhu liền cứng đờ lại. Cô ta không biết về lý do gì mà Cố Minh Thành lại hỏi về chuyện này chứ? Chẳng lẽ anh ta biết gì rồi sao? Cố mInh Thành thấy sắc mặt của Hoắc Phi Nhu khác thường. Anh định với tay tiến đến gần cô ta thì hai vai của cô ta run lên. Cô ta lấy tay che đi khuôn mặt của mình, nước mắt chảy dài luồn qua kẽ tay mà rơi từng giọt từng giọt xuống.
- Anh... anh không tin em nữa sao? Mọi chuyện rõ ràng như vậy mà? hu hu hu... anh đây là muốn bỏ rơi em và con sao? hu hu hu...
Tiếng khóc tha thiết của cô ta vang lên đầy ai oán.
Cố Minh Thành thấy cô ta khóc thì liền khựng tay lại rồi từ từ buông xuống. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên đầu cô ta mà xoa nhẹ.
- Đừng khóc, anh không có ý đó. Anh chỉ muốn ác nhận lại một chút để tìm một nơi thích hợp cho em dưỡng thai mà thôi.
Cố Minh Thành nhẹ giọng nói.
- Thật sao?
Hoắc Phi Nhu ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn còn đọng lên trên khóe mặt, cô ta ngạc nhiên nhìn anh.
- Ừm.
Cố Minh Thành vẫn cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng với cô ta rồi thu tay về.
- Vậy anh định mua biệt thự hay đảo vậy. Em muốn căn biệt thự ở ngoại thành được không? Nghe nói ở đó đẹp lắm.
Hoắc Phi Nhu từ khuôn mặt buồn ba chuyển sang khuôn mặt vui vẻ hớn hở nhìn Cố Minh Thành.
- Được, tùy em.
Cố minh Thành ngây người nhìn cô ta một lúc ong mới vui vẻ nói.
- Vậy anh đi đến công ty trước đa. Hiện giờ đang có nhiều văn kiện cần anh ký, em nghỉ ngơi trước đi.
Cố Minh Thành nhìn Hoắc Như phi mà tỏ vẻ vui cười, sau đó quay mặt đi cầm chiếc áo khoác ra ngoài.
- Được, anh đi cẩn thận nha.
Hoắc như phi vui vẻ nói, ánh mắt đầy sự vui mừng.
Sau khi Cố Minh thành vừa rời đi không lâu, tiếng chuông điện thoại của Hoắc Phi Nhu vang lên. Cô ta với lấy chiếc điện thoại để trên bàn em xem ai gọi vào lúc này. Thì ra người gọi không ai khác chính là Hoắc Nam Chiêu. Cô ta vội vàng ấn nghe máy.
- Chú, chú sao rồi?
Hoắc Phi Nhu vội vàng hỏi.
[ Chú... chú không sao? Chỉ bị mấy vết thương nhỏ thôi không đáng ngại.]
Phía bên kia một giọng nói của một người lớn tuổi vang lên, nghe giọng có chút mệt mỏi, thở dốc.
- Chú rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta phải tiến hành kế hoạch sớm vậy. Chúng ta đã dự tính là đợi một khoảng thời gian nữa thì mới để cái thai này bị sảy mà.
Hoắc Phi Nhu gấp gáp hỏi. Gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Thì ra cái thai mà cô ta nói là giả. Vậy vụ xảy thai kia là sao ư? Cô ta đã cố tình nhét hai bịch máu thật lấy ở bệnh viện rồi nhét vào trong bụng đợi đến khi Vân Tưởng Tưởng đi qua, cô ta chỉ cần giả vờ bị Vân Tưởng Tưởng đẩy uống sau đó lấy tay có gắn sẵn chiếc dao nhỏ giấu trong móng tay rạch hai túi máu ra. Như vậy là có thể ngụy tạo thành một vụ sảy thai ngoài ý muốn rồi.
[ Chú... chú lỡ gây tai nạn rồi ]
Giọng nói kia lúc đầu nói ấp úng, rồi mới bình tĩnh nói ra.