*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt của Tiêu Hằng, anh ta vội vàng lấy ra tấm séc: “Bút, có bút không?”
Người quản lý vội vàng đưa cho anh ta: “Đây ạ”
" Anh ta vội vàng cầm lấy bút, nhanh chóng điền một dãy số lên tấm séc, sau khi ký tên xong, anh ta nhanh chóng đưa cho người dọn đẹp: “Tiểu Đồng, đừng làm nữa, đừng làm ở đây nữa.
Tôi đưa tiền cho em”
Anh ta nói vội vàng, đôi mắt của người quản lý liếc qua, kinh ngạc một lúc! Trời ạ! Một trăm vạn! Là một trăm vạn đó! Một trăm vạn cho một người dọn dẹp vừa mới gặp nhau một lần sao? Không phải vị khách này uống say thì chắc cũng là do não có vấn đề rồi.
Cho dù khách có hào phóng tới đâu thì cũng không hào phóng chỉ ra một khoản tiền to như vậy được.
Anh ta làm quản lý ở quán bar, tự nhiên cũng biết, khoản tiền này, tốt nhất là không nên cầm.
Ai mà biết được anh ta có uống say thật hay không.
“Anh này, anh uống say rôi, nhanh cầm tiền lại đi”
“Tôi không say.”
Đôi mắt của Tiêu Hằng mơ hồ, anh ta kiên định nói: “Tôi không say, cô ấy là Tiểu Đồng, bởi vì thiếu tiên cho nên mới làm công việc dọn dẹp ở đây”
Anh ta vội vàng câm tờ sét nhét vào tay người dọn dẹp đang run rấy: “Cô ấy thiếu tiền, tôi có tiền, tôi sẽ cho cô ấy, tôi đều cho cô ấy”
Anh ta mở mắt ra, trong đôi mắt có dấu hiệu của sự say rượu, nhưng có lúc lại đen và sáng một cách bất thường.
Anh ta dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm người dọn dẹp kia: “Về sau đừng làm việc ở đây nữa”
Nói xong, không quan tâm ở trên bàn còn mấy chai rượu chưa mở, anh ta loạng choạng bước nhanh ra khỏi quán bar.
Anh ta loạng choạng bước đi và bị vấp ngã trên đường.
Đi tới gần một con hẻm tối.
Gió đêm thổi qua, mà anh ta lại không mặc nhiêu quần áo, cho nên cảm thấy lạnh rùng mình một cái.
Đột nhiên anh ta dựa người vào bức từng ở phía sau, từ từ trượt người xuống ngồi xổm vào góc tường.
Anh ta đưa hai tay lên mặt che hết cả khuôn mặt, từ các kẽ ngón tay hơi ẩm ướt.
Sự bi thương không nói nên lời, sự bối rối, tự lừa gạt bản thân.
“Say đến chết đi mới đúng”
Lẩm bẩm một câu.
“Ôi? Anh ở đây sao?”
Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Anh chạy gì mà chạy nhanh vậy."
Trong giọng nói của người con gái khi đuổi kịp tới đây, còn mang theo hơi thở dồn dập.
Tiêu Hằng lấy tay lau nhẹ gương mặt, trong các kẽ ngón tay hiện lên một đôi chân dài đẹp đi một đôi giây cao gót cao 10 inch.