*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắm chặt lấy điện thoại trong tay, người run rẩy như chiếc lá rơi mùa thu.
Từ trước tới giờ Hi Thần chưa nhìn thấy bộ dạng này của cô bao giờ.
Sự bi thương của cô không cần phải nói ra, khi ngồi ở đó càng lộ ra sự đau thương.
Bà chủ Giản cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, bà ta không hiểu rõ cảm xúc này.
Cuộc đời này của bà ta cũng chưa bao giờ gặp qua cái cảm xúc này, trong lòng bà ta quan tâm nhất đó chính là...
“Tiểu Đồng, làm sao rồi? Chủ tịch Trâầm..
“ “Anh ấy sẽ buông tha cho Giản Thị”
Người con gái ngồi trên ghế nhắm mắt lại, cắt đứt câu hỏi của bà chủ Giản.
Trên gương mặt của bà chủ Giản toàn là nét cười: “Tiểu Đồng, mẹ biết là con...”
mềm lòng nhất.
“Nhưng mà Giản Thị sẽ do tôi làm chủ.”
Giọng nói của Giản Đồng không mặn không nhạt vang lên.
“Cái gì?”
Bà chủ Giản nghe như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc hét lên một tiếng, giọng nói sắc bén làm phá vỡ sự yên tĩnh của Hồ Nhĩ Hải.
Bà ta chỉ ngón chỏ cửa mình vào người con gái đang nhắm mắt ngôi trên ghế: “Sao con có thể làm như vậy?”
“Tôi có thế”
Giản Đồng chậm rãi nói.
“Đây gọi là bất hiếu! Con, con, con...
Nhân lúc cháy nhà vào vơ của!”
Ngực của bà chủ Giản tức tới mức phập phùng lên xuống.
Người con gái ngồi trên ghế chỉ cười nhẹ, nhưng nhìn thấy nụ cười đó, bà chủ Giản càng thêm tức điên lên.
“Mẹ còn cho rằng con là một người sẽ không tính toán, nhưng hóa ra con lại là một người có dã tâm nhất! Con muốn cướp tài sản của Mạch Bạch!”
Trong đầu của bà chủ Giản chỉ có “Giản Thị”
“Người đứng đầu”
, bà ta rất loạn, bỗng bà ta nhắc tới Giản Chấn Đông: “Bố của con sẽ không đồng ý đâu! Con tính toán sai rồi!”
“Ha ha...”
Giản Đồng cười lạnh một tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chăm bà chủ Giản: “Bà trở về hỏi Giản Chấn Đông là muốn trở thành một ông già của tập đoàn Giản Thị ở thành phố S, hay là muốn trở thành một người nghèo nợ nần chồng chất không có thân phận lang thang đầu đường xó chợ?”
Giản Đồng lạnh lùng nhìn bà chủ Giản, trong ấn tượng của cô bà chủ Giản là một người rất ít khi nói lời cay nghiệt với người khác.
Cô tiếp tục nói: “Lời này, tôi cũng muốn tặng cho bà chủ Giản đây.
Tôi là chủ thì bà vẫn là bà chủ Giản giàu có của thành phố S, Giản Mạch Bạch vẫn là công tử của nhà họ Giản.
Tiền lương hàng tháng vẫn như cũ, không thiểu một đồng nào.
Tiên viện phí của anh ta cũng sẽ được chu cấp đầy đủ.
Bà chủ Giản đây mỗi tháng cũng sẽ được 5 vạn.
Nếu như bà Giản và ông Giản không đồng ý, vậy thì từ thời khác này, Giản Thị trở sẽ thành dĩ vãng với thành phố S.
Bà chủ Giản là một người thông minh, tự mình nghĩ xem sự lựa chọn nào mới có lợi nhất”
Tai của bà chủ Giản như ù đi! Nhưng càng khiến bà ta sợ hãi hơn là hai đôi mắt đỏ ngâu kia của Giản Đồng.
Giản Đồng vẫy tay: “Trở về suy nghĩ đi, cũng hỏi cả ông chủ Giản, đi đi!”