Không khí đang náo nhiệt như vậy, anh cũng nên nói chuyện cùng mọi người đi”
Ở bên cạnh, một người đầu trọc uống say đang có ý định tiến gần về phía anh ta.
“Mọi người nói tôi ngồi nghe là được rồi”
Lục Thâm từ từ di chuyển cơ thể sang một bên tránh móng vuốt của tên đầu trọc kia đang tới gần.
Nhưng mà tên đầu trọc đã nhắc nhở Lục Thâm, tất cả mọi người ở trên bàn cũng không nghĩ Lục Thâm sẽ hành động như vậy.
Tên đầu trọc vừa nhắc nhở, người ở bên cạnh cũng náo nhiệt lên: “Ôi? Tôi nói này chủ tịch Lục, cậu cũng là một thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng, so với mấy lão già như chúng tôi thì còn lớn mạnh hơn nhiều.
Nhóm người chúng tôi, tuổi tác thì thua cậu và Trầm Tu Cẩn rồi.
Cậu nói xem, tên Trầm Tu Cẩn này thế nào?”
Khi nghe thấy lời này, Lục Thâm nheo mắt lại, khói thuốc bay lên che giấu khuôn mặt sắc sảo của anh ta dưới làn khói.
Khiến người khác mơ hồ nhìn không rõ.
“ồ..”
Lục Thâm nhẹ giọng ồ một tiếng, dường như không quan tâm cho lắm, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống: “Trầm Tu Cẩn hả, là một người rất có bản lĩnh ”
Những người ngồi ở trên bàn vẫn đang nhìn anh ta chằm chằm, đợi câu nói tiếp theo của anh ta, nhưng mà Lục Thâm lại không nói gì nữa.
Hết rồi sao? Chỉ có như vậy sao? Tên đầu trọc có chút thất vọng: “Là một người rất có bản lĩnh nhưng mà trái tim lại quá ác độc.”
“Anh ta là một người ác độc."
Lục Thâm hít một hơi thuốc, lại nói một câu.
“Đúng là như vậy, chủ tịch Lục cũng cảm thấy như vậy sao? Dù sao thì Giản Thị cũng là một công ty đã được đưa ra thị trường, mà Trâm Tu Cẩn lại không hề niệm chút tình cũ nào.
Dù sao đó cũng là nhà vợ của anh ta mà”
Đột nhiên Lục Thâm đứng dậy: “Ôi! Hôm nay tôi uỗng nhiều quá, bây giờ cảm thấy có chút không được thoải mái.