Đồng hồ báo thức của Kiều Phương Hạ vang lên lúc năm giờ rưỡi. Cô tỉnh lại như bình thường, mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên tắt chuông thông báo đi, liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Lớp chăn mền bên cạnh vẫn vuông vức như trước khi cô đi ngủ, không có một chút nếp nhăn nào. Xem ra tối qua Lê Đình Tuấn không quay về phòng ngủ.
Không hiểu sao trong lòng Kiều Phương Hạ lại có chút lạc lõng.
Cô nghĩ là trước khi cô tỉnh lại, Lê Đình Tuấn đã phát hiện ra gì đó rồi sẽ ép hỏi có những gì.
“Có phải mày có hơi hèn hạ không Kiều Phương Hạ?” Cách mấy giây sau, cô không nhịn được mà vỗ nhẹ lên bàn tay của mình, tỉnh táo lại đi.
Lê Đình Tuấn không biết gì không phải là tốt hơn sao?
Cô thu dọn xong rồi bước xuống lầu. Bà Trần đã chuẩn bị bữa sáng cho cô cẩn thận, nhìn thấy cô xuống lầu thì dịu dàng lên tiếng chào hỏi: “Cô đã dậy rồi”
Giống như hết lần này đến lần khác trong quá khứ.
“Tối hôm qua Lê Đình Tuấn đã đi đâu vậy ạ?” Cô suy nghĩ một chút, giống như là lơ đãng hỏi.
“Tối hôm qua cậu hai có một bữa tiệc xã giao, nửa đêm đã đi ra ngoài” Bà Trần gật đầu trả lời.
Lúc này Kiều Phương Hạ mới im lặng thở nhẹ ra một hơi.
Ăn xong bữa sáng thì đi đến đoàn làm phim. Đường Nguyên Khiết Đan vừa nhìn thấy cô đã chạy thẳng đến: “Phương Hạ, Phương Hạ, Phương Hạ! Tin tức lớn đây!”.
“Sao vậy? Mới sáng sớm đã hô to gọi nhỏ gì vậy” Kiều Phương hạ cảm thấy bây giờ chỉ có chuyện Kiều Diệp Ngọc đánh nhau trên đường bị bắt thì mới xem là một tin tức lớn.
Còn chuyện gì xảy ra với những người khác thì chẳng liên quan một tí gì đến cô cả.
“Kiều Diệp Ngọc tự nhận là cô ta và Lê Đình Tuấn đã chia tay nhau từ lâu. Tin tức tung ra lúc nửa đêm qua!” Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa đưa di động đến trước mặt cô: “Cô mau nhìn một cái đi!”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm điện thoại mấy lần. Quả nhiên nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang nói là cô ta và nhà họ Lệ đã không còn quan hệ gì.
Chuyện này không ổn, chắc chắn có điều mờ ám.
Kiều Diệp Ngọc cũng chẳng phải người hiền lành. Mới mười ngày trước vẫn tự biên tự diễn ra kịch bản bị người ta sỉ nhục, làm sao lại chủ động từ bỏ rồi rút lui?
Kiều Phương Hạ dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào.
Cô đẩy điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan ra rồi đi về phía phòng trang điểm, thản nhiên nói: “Đầu tiên, điều kiện tiên quyết để chia ta chính là, hai người đó đều phải thừa nhận đã ở bên cạnh nhau”
“Nếu như nó không nói, vậy thì ai biết nó có đúng là ở bên cạnh Lê Đình Tuấn chứ? Tin tức này rõ ràng là đang nói với mọi người: Bà đây chính là người yêu cũ của Lê Đình Tuấn, các người còn không mau đến an ủi tôi đi”
Nhìn như thể là người bị hại thôi. Tận dụng cơ hội đến mức Kiều Phương Hạ cảm thấy buồn nôn từng đợt.
Đường Nguyên Khiết Đan trợn mắt há mồm đi phía sau lưng Kiều Phương Hạ. Chỉ cảm thấy mấy câu Kiều Phương Hạ nói ra đúng là đỉnh của chóp!