“Đã hiểu chưa?” Kiều Phương Hạ quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan, hỏi cô ấy.
“Đã hiểu đã hiểu!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức gật đầu.
Suy nghĩ một chút, cô ấy vừa gõ chữ bình luận, vừa lẩm bẩm từng câu từng câu một: “Gà rừng từ đầu đến đây vậy? Không cho mình thêm tí cảnh diễn thì sẽ chết à? Cái cô Kiều này định đi con đường hắc hồng đấy à?”.
“Chửi hay lắm” Đường Nguyên Khiết Đan gật đầu tán thưởng.
Chân của Kiều Diệp Ngọc bị huỷ rồi, trong tương lai không thể đóng phim được chính là một kết quả rõ ràng. Chỉ có ở trong tình huống còn đề tài thảo luận mới có thể tăng cảm giác tồn tại. Có thể còn có mấy tiết mục trực tiếp vừa kể khổ tình yêu vừa bán hàng gì đó nữa.
“Chờ tôi một lát, để tôi đi chuẩn bị tiền để nạp thẻ, thuê một đợt thuỷ quân vào đánh phủ đầu cô ta!” Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút, giống như được tiêm một liều máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Hôm nay bà đây phải để cho cô ta bị đánh cho tàn nhẫn mới được!” Kiều Phương Hạ cười cười, không hề lên tiếng.
Đột nhiên cô cảm thấy mình và Lê Đình Tuấn chiến tranh lạnh với nhau cũng là có chỗ tốt, ít nhất thì có thể kéo lấy Lê Đình Tuấn, không cho hai người có tình kia trở thành người nhà.
Có cô ở đây một ngày, cái con nhóc Kiều Diệp Ngọc đáng thương này đừng có mơ đến chuyện trở thành chính thức.
Dù sao thì mọi người đừng một ai nghĩ về nó thì tốt hơn.
Toà nhà cục Phát thanh và truyền hình.
Lệ Đình Tuấn xuống xe, sải bước đi về phía thang máy, đi theo đằng sau là một nhóm người lớn.
Những người khác đầu tư vào chương trình truyền hình thì đều là cầu xin công ty truyền hình mẹ của họ. Nhưng mà Lê Đình Tuấn này là một ông lớn mà bọn họ không thể tuỳ tiện chọc vào. Có thể thu hút được nguồn đầu tư của Lê Đình Tuấn, vậy thì đó nhất định là những hạng mục anh cảm thấy hứng thú.
Nhà sản xuất đưa một tập giới thiệu vắn tắt về những tiết mục sắp chế tác đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, đồng thời cũng lời ít ý nhiều giải thích với anh: “Anh Lệ xem trước cái này một chút. Chương trình thực tế ghi âm trực tiếp hai mươi tư giờ này, hai mùa trước có hiệu quả rất tốt!”.
“Một dạng tương tự như Friends, tiết tấu rất chậm. Mời mấy vụ khách quý thường trú, sau đó mời bạn bè đến nói chuyện tâm sự một chút, nói về mấy chuyện là ăn trong ngành giải trí. Gần đây khán giả đều thích mấy chương trình theo hệ chữa lành thế này”
“Đã tìm được khách quý chưa?” Lê Đình Tuấn dừng trước thang máy, nhận lấy tài liệu, đôi mắt liếc nhanh qua những thông tin bên trên tiết mục.
“Khách quý thường trú gần như đã chọn được, chỉ còn những khách mời định kỳ là đang trong quá trình thảo luận”