“Muốn tôi nói thẳng cho cô nghe không? Có muốn nghe không?” Lê Đình Tuấn đợi mấy giây, tiếp tục nhỏ giọng nói.
Hai giây sau, đầu bên kia lập tức dập máy. Lê Đình Tuấn cười lạnh một tiếng, sau đó ném di động lên trên bàn.
Phó Nhiên đứng một bên yên lặng nghe, còn tưởng Lê Đình Tuấn cần anh ta mô phỏng theo giọng nói của Kiều Phương Hạ. Thấy anh cúp điện thoại rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Phó Nhiên lập tức xấu hổ ho hai tiếng nói: “Vậy nên mới nói, có đôi khi, phụ nữ phải có thời gian để dỗ dành. Cậu xem đi, cậu được như vậy sớm hơn thì làm gì có chuyện như thế này?”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía anh ta, không lên tiếng.
Phó Nhiên biết mình không nên ở lại thêm nữa, để dành thời gian cho Lệ Đình Tuấn đi dỗ cô vợ trẻ. Vậy nên xử lý xong xuôi bên này thì lập tức rời đi.
Lệ Đình Tuấn tiễn anh ta xuống dưới lầu. Xong rồi thì ngồi một mình bên trong căn phòng tối tăm một lúc lâu, nhìn chằm chằm về hướng của căn phòng trên lầu.
Trong phòng im lặng, không có động tĩnh gì.
Lúc Vô Nhật Huy mở cửa bước vào rồi bật đèn lên, nhìn thấy Lê Đình Tuấn ngồi một mình trên ghế salon thì run bắn lên, nhẹ giọng nói: “Cậu hai, bên kia đã bắt đầu rồi, chúng ta có đi nữa hay không?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng Một lúc lâu sau, anh đứng dậy rồi đi lên lầu. Lúc đẩy cửa ra, Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường, đã ngủ rồi. Lần này đã biết ngủ trên giường, biết tự đắp chăn cho mình rồi.
Trong lúc ngủ mơ, Kiều Phương Hạ hình như nghe thấy tiếng động từ cửa, ở trong chăn hơi động đậy một chút.
Lệ Đình Tuấn đứng trước cửa không nhúc nhích, lẳng lặng đợi một chút.
Đợi đến khi Kiều Phương Hạ ngủ say thêm lần nữa mới yên lặng không một tiếng động đi đến bên cạnh giường. Anh cúi sát người xuống cạnh Kiều Phương Hạ, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gạt cổ áo của cô ra, nhìn vào vết thương.
Vẫn được, vẫn không nghiêm trọng như anh nghĩ.
Lúc thu tay lại thì nghiêng mắt nhìn về phía chiếc còi bạc trên cổ của Kiều Phương Hạ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn vươn tay nâng còi lên.
Thứ này nhỏ hơn so với còi bình thường hơn một chút, tinh xảo đến nhỏ nhắn. anh lật qua lật lại nhìn mấy lần. Ngay chỗ miệng chiếc còi đã nhìn thấy một chữ được khắc cực nhỏ: “Hàn”
Gần như là ngay lập tức, trong đầu Lệ Đình Tuấn đã hiện ngay ra cái tên “Nghịch Thuỷ Hàn”.
Nhớ đến lúc trước đã gặp được An Dương ở Nghịch Thuỷ Hàn, lúc này Lệ Đình Tuấn có thể khẳng định: Kiều Phương Hạ và người đàn ông đứng sau Nghịch Thuỷ Hàn có quan hệ không nhỏ.
Anh lặng im không một tiếng động thả chiếc còi bạc lại, sau đó ngước mắt lên, nhìn Kiều Phương Hạ đã ngủ say, đáy mắt hiện ra một vẻ lo lắng.