Hai người quay về biệt thự, Kiều Phương Hạ không biết mật mã, chỉ đành lắng lặng đứng chờ Lệ Đình Tuấn mở cửa. Anh cúi đầu, nhìn cô. Kiều Phương Hạ không trả lời, bướng bỉnh nhìn chằm chằm cánh cửa. Lệ Đình Tuấn tùy tiện ngồi xuống băng ghế trước hiên, kéo tay cô, nghiêm túc nói chuyện.
“Thật ra cảm xúc rí Vừa nói vừa chạm vào. Kiều Phương Hạ cau mày, gạt tay anh ra.
“Nếu không hài lòng, không ai bắt anh chấp nhận cả. Đừng tự làm khổ chính mình”
“Cho dù tức giận cũng không được phép nói lung tung như vậy.
“Tôi nói sai cái gì?”
Lệ Đình Tuấn nghiêm giọng nhắc nhở cô. Kiều Phương Hạ lạnh lùng ngẩng đầu, đối phương từng lên giường với biết bao phụ nữ, đủ loại kích cỡ khác nhau. Lẽ nào cô nghĩ oan cho Lệ Đình Tuấn sao.
“Tôi mệt rồi, muốn vào trong nghỉ ngơi”.
Kiều Phương Hạ thấy đối phương im lặng, bèn gỡ cái tay đang dính cứng trên eo mình bỏ xuống, đứng dậy đi về phía cửa. Lệ Đình Tuấn nhìn theo bóng lưng cô, chợt bật cười.
“Nhỏ hơn nữa, anh vẫn thích”
Sắc mặt cô càng lúc càng trở nên khó coi. Nghe qua dường như Lê Đình Tuấn đang nói lời xin lỗi nhưng thật ra đối phương đang cợt nhả cô. Cái gì mà nhỏ hơn nữa vẫn thích?
Kiều Phương Hạ cảm giác mình bị Lệ Đình Tuấn chọc đến phát điên. Trước đây cô chưa từng để ý đến vấn đề này, ngược lại có vừa nhỏ vừa gầy, dễ dàng mặc quần áo. Mặc dù như vậy, cũng chưa từng có ai bảo cổ quá mức bằng phẳng!
Lê Đình Tuấn cố gắng nhịn cười, đứng dậy mở cửa. Kiều Phương Hạ hoàn toàn phớt lờ đối phương, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền ngủ. Lê Đình Tuấn lúc này nhận được hai cuộc gọi nhỡ, vừa vào phòng làm việc ngồi xuống mở máy để xử lý chuyện công việc thì nhận được tin nhắn từ ông Năm.
“Cậu chủ! Tình huống khẩn cấp!”
Lệ Đình Tuấn nhìn tin tức không ngừng hiện lên, cau chặt mày.
Lúc anh về phòng chỉ thấy Kiều Phương Hạ ngủ đưa lưng về phía mình, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhàn nhạt soi rọi, cũng chẳng rõ cô còn thức hay đã say giấc. Lê Đình Tuấn tùy tiện ném áo khoác lên ghế, cúi đầu nhìn cô.
Kiều Phương Hạ vốn dĩ đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng động liền choàng mở mắt, đối diện với cái nhìn chòng chọc từ đối phương. Cô quyết định phớt lờ anh, nhắm mắt trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên cô nhận ra Lệ Đình Tuấn từ phía sau, choàng ôm lấy cô.
“Lệ Đình Tuấn, rốt cuộc anh có tính để cho tôi ngủ hay không hả?”
Trong nháy mắt Kiều Phương Hạ hoàn toàn tỉnh táo, tức giận nghiêm giọng. Lệ Đình Tuần phiền cô đến mức cả người sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi. Anh nửa ôm nửa kéo cô ngồi dậy, cúi đầu hôn môi cô.
“Ngoan, chút nữa lên máy bay rồi ngủ tiếp”
“Không phải nói mấy ngày nữa mới đi hay sao?” “Em với Vô Nhật Huy về trước, anh phải ở đây vài ngày”
Lệ Đình Tuấn dịu dàng xoa đầu cô, thấp giọng giải thích. Kiều Phương Hạ mơ hồ, anh ở đây thêm vài ngày, vậy thì cô chỉ cần kéo dài thêm vài ngày là được, có vấn đề gì đâu. Lê Đình Tuấn không ngừng hôn môi cô, thanh âm dịu dàng.
“Nghe lời”
Chuyện lần này khá rắc rối, anh không chắc bao lâu mới có thể trở về. Một mình Kiều Phương Hạ ở đây, anh không yên tâm. Chưa kịp hỏi việc gì thì Lê Đình Tuấn đã ghì sát cô vào người, trao cho cô nụ hôn nồng nàn. Đôi môi bị đối phương nuốt trọn, bàn tay khẽ vuốt vẽ đường cong quyến rũ. Kiều Phương Hạ bị hôn đến mức không thở nổi, bây giờ anh mới chịu buông lỏng tay, cung trán mình vào trán cô.