Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô, Kiều Phương Hạ liền im lặng. Anh ta nói đúng, Phó Thành Đô và Triệu Hoàng Mai một năm gặp nhau còn chưa đến hai lần, nếu không chừa cho bọn họ không gian riêng tư thì cô nông cạn quá rồi. Kiều Phương Hạ đứng dậy, dáng vẻ không vui cho lắm.
“Vậy em đi trước đây, hai người nghỉ ngơi sớm một chút”
“Để anh tiễn bọn họ.”
Phó Thành Đô xoay người nhìn Triệu Hoàng Mai, cô vẫn giữ im lặng. Phó Thành Đô đi phía sau hai người, thời điểm lơ đãng nhìn bóng lưng Kiều Phương Hạ, trong đầu chợt lóe lên cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.
Nhưng mà Phó Thành Đô cố gắng tài nào cũng chẳng thể nhớ ra đã bắt gặp bóng lưng này ở đâu. Hơn nữa, anh xem như quen biết Kiều Phương Hạ, chẳng qua ít khi gặp mặt mà thôi. Vậy cho nên có cảm giác quen thuộc cũng là điều bình thường. Có vẻ mấy ngày nay đủ thứ chuyện bất ngờ ập đến nên tình trạng tinh thân anh suy nhược mất rồi.
Phó Thành Đô dẫn hai người ra đến cửa, Lệ Đình Tuấn liền bảo đối phương quay về. Bọn họ vừa bước ra ngoài. Vô Nhật Huy liền giữ khoảng cách, xuất hiện bảo vệ từ phía xa. Bên cạnh hiện tại chẳng còn ai, Lệ Đình Tuấn mới liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Ic chậm, so với bạn bè cùng trang lứa thời cấp hai cấp u bắng phẳng, chỉ cần ăn mặc quần áo rộng thùng thình liền chẳng khác gì đám con trai. Bắng đi mấy năm, thân thể chậm rãi phát triển, tuy nhiên dáng vẻ vẫn chẳng thay đổi mấy.
Trước đây anh không chú ý, quả thật chỉ cần một tay liền nằm trọn.
Kiều Phương Hạ cho dù mù đi chăng nữa thì cũng nhìn ra Lệ Đình Tuấn đang đặt ánh mắt nơi nào. Cô nhíu mày, lườm đối phương.
“Chê nhỏ thì đừng có đụng”
“Anh có nói gì à?”
Lệ Đình Tuấn chưa từng nói ra mấy lời này, đương nhiên dễ dàng phản bác. Kiều Phương Hạ nghe đối phương hỏi, không trả lời được, hơn nữa còn tự mình làm bản thân xấu hổ, chỉ biết cúi đầu cản môi. Lệ Đình Tuấn dừng một chút, sau đó bổ sung.
“Cũng tốt, nhờ đứa nhỏ cả”
Kiều Phương Hạ nghe qua liền biết ý Lệ Đình Tuấn muốn nói bởi vì cô mang thai cho nên ngực mới phát triển, lớn thêm vài phần. Bằng không vẫn sẽ nhỏ như thế mà thôi. Thấy thanh âm đối phương nhẹ tựa lông hồng, Kiêu Phương Hạ tức giận, gạt tay đối phương, nhanh chóng đi trước.
Hai người bởi vì chuyện đứa nhỏ chưa đâu vào đâu, Lệ Đình Tuấn còn dám lấy chuyện này ra cười cợt cô! Lệ Đình Tuấn chậm rãi theo sau cô, thấy dáng vẻ ngại quá hóa giận kia, bất giác cong môi mỉm cười.
Thời điểm Kiều Phương Hạ mười lăm tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hơn nữa bởi vì mắc chứng tự kỷ cho nên không hề giống bạn bè cùng trang lứa, tập tành yêu đương, chuyện gì cũng biết. Lệ Đình Tuấn thậm chí còn nhớ rõ có lần cô lăn từ cầu thang xuống té chổng vó, ngoại trừ cánh tay một mảng xanh tím, còn lại đều chẳng hề hấn gì.
Sáng hôm sau anh vừa thức muốn ra ngoài liền nghe tiếng Kiều Phương Hạ khóc lóc âm ĩ. Lệ Đình Tuấn tưởng cô gặp chuyện, vội càng chạy vào nhà vệ sinh. Cô không ngừng nấc lên từng hồi, nói rằng mình sắp chết, bởi vì đi tiếu ra máu. Lúc đó chỉ có mỗi anh và bà Trần ở nhà.
May mẫn trong nhà còn hai người, mà Lệ Đình Tuấn là con trai cũng không tiện giúp đỡ. Vậy nên bà Trần nhờ anh ra ngoài mua băng vệ sinh. Bắt đầu từ khi đó, cô bắt đầu phát triển toàn vẹn.
“Giận à?”