“Hai người bọn chị không giống với em cùng Lê Đình Tuấn. Huống hồ em cảm thấy, đối với loại liên hôn để củng cố gia tộc thì chuyện tình cảm giữa chị và Phó Thành Đố quan trọng lắm sao? Bọn họ đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, đồng nghĩa với việc chỉ cần chị kết hôn với Phó Thành Đô, tránh trường hợp nhà họ Triều đi xuống thì chuyện chị thích anh ta hay không, cũng chẳng hề hấn gì?
Triệu Hoàng Mai nói ra mọi chuyện nhẹ tựa lông hồng. Thế nhưng Kiều Phương Hạ nghe ra, đây hoàn toàn không phải suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.
“Nói thật, đôi khi chị rất ngưỡng mộ em. Tuy rằng mẹ em chưa làm tròn chức trách nhưng bù lại người đàn ông kia lại thật lòng yêu em”
Triệu Hoàng Mai nhìn thẳng vào mắt Kiều Phương Hạ. Ngược lại, cô cảm thấy mình không phải được Lê Đình Tuấn yêu thương, ít nhất tình yêu cũng chẳng phải cái dạng này, tâm tình thoáng khó chịu. Cô phóng tầm mắt, dõi theo bóng lưng Lê Đình Tuấn, im lặng không lên tiếng. Sau đó, Kiều Phương Hạ khéo léo chuyển đề tài.
“Em nghe dì nói sang năm chị và Phó Thành Đô sẽ tổ chức kết hôn?”
“Ừm. Ban nãy ba vừa gọi cho chị, ông nói nếu đang ở thành phố Hình Giang thì đến cửa hàng thử áo cưới luôn là vừa. Nếu em rảnh thì đi với chị, được chứ?”
Kiều Phương Hạ quả thật đang cảm thấy buồn chán vì suốt ngày chỉ quanh quẩn bên trong biệt thự. Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn lần này đến đây để công tác, không phải du lịch. Cô ngay lập tức gật đầu.
“Được, khi nào chị đi thì gọi em biết.”
Triệu Hoàng Mai lấy điện thoại ra, mở vài bức ảnh cho cô xem.
“Em cảm thấy chị mặc cái nào thì đẹp?”
Triệu Hoàng Mai cả gương mặt lẫn dáng vóc đều quyến rũ đến mức khiến người khó mà dời mắt. Cô mặc váy cưới, càng thêm để lộ đường cong tinh tế. Kiều Phương Hạ như phát hiện ra chân trời mời, theo bản năng nhìn chằm chằm đối phương. Triệu Hoàng Mai thấy ánh mắt cô đảo đi đảo lại trên ngực mình, lập tức vươn tay vỗ nhẹ vào gáy Kiều Phương Hạ.
“Em thật là xấu xa!”
“Trước đây không hề nhìn ra! Chị không biết đấy thôi, đàn ông ngoài miệng tưởng chừng chẳng chú ý nhưng trong lòng thì không ngừng để tâm. Vóc dáng chị như vậy, Phó Thành Đô dẫn ra ngoài càng thêm nở mày nở mặt. Cho dù giữa hai người không hề yêu đương nhưng nằm chung một chỗ chẳng lẽ không có cảm giác?”
“Thế nào? Anh hai lại nói cái gì rồi à?”
“Lê Đình Tuấn, anh ấy.”
Triệu Hoàng Mai cười hì hì, hỏi vặn Kiều Phương Hạ. Cô mấp máy môi, cúi đầu nhìn chính mình. Tuy rằng không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, chắc tầm cup B.
“Đang nói chuyện gì vậy?”
Hai người thì thầm, không ngờ thanh âm Lê Đình Tuấn từ trên đỉnh đầu bọn họ bất giác vang lên. Triệu Hoàng Mai nhanh chóng rụt tay lại mà Kiều Phương Hạ cũng rơi vào tình thái lúng túng, nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Lệ Đình Tuấn ban nãy nhìn thấy đối phương sờ ngực Kiều Phương Hạ, liên đoán ra được chủ đề mà bọn họ thảo luận. Kiều Phương Hạ ho khan, nhỏ giọng trả lời.
“Không có gi, chuyện phụ nữ thôi”
“Chuyện về váy cưới ấy mà. Hai hôm nay, anh cho phép êm mượn chị dâu một chút nhé? Chị ấy sẽ giúp em chọn váy cưới phù hợp, anh thấy được không?”.
Triệu Hoàng Mai nhanh chóng đem chuyện thử váy cưới vào nói luôn một thể. Lệ Đinh Tuấn lạnh lùng gật đầu, mắt thấy Phó Thành Đô đang đi đến, liền trầm giọng.
“Bọn họ hiếm khi có khoảng không gian riêng tư, đừng quấy rầy”
“Nhưng mà..”