Vân Nguyệt đương nhiên biết Phó Thành Đô không phải cố tình nhưng nhìn thấy thái độ đối phương khác thường như vậy, vẫn trừng mắt cảnh cáo. Triệu Hoàng Mai ngược lại không bận tâm cho lắm, dịu dàng nắm lấy cánh tay Vân Nguyệt, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng chào hỏi.
“Anh hai. Phương Hạ, ban nãy trên đường đến đây, Thành Đô nói với chị em đã dọn về đây rồi”.
Triệu Hoàng Mai sau khi nhận được cái gật đầu từ Lê Đình Tuấn liền nhìn sang Kiều Phương Hạ., cô do dự không biết có nên gọi đối phương là chị dâu hay không. Đúng lúc này, Phó Thành Đô đứng phía sau nhắc nhở.
“Gọi chị dâu
“Chị dâu”
Triệu Hoàng Mai ngay lập tức lên tiếng. Kiều Phương Hạ cảm thấy người như Triệu Hoàng Mai vẫn luôn có chính kiến riêng, tại sao ở trước mặt Phó Thành Đô lại ngoan ngoãn đến bất thường thế này. Hơn nữa, đối phương còn lớn hơn cô hai tuổi, được gọi bằng chỉ khiến Kiều Phương Hạ cảm thấy lúng túng.
“Chị Hoàng Mai, đã lâu không gặp.” . Truyện mới cập nhật
Ánh mắt Phó Thành Đô rơi trên người Triệu Hoàng Mai, thấy có lảo đảo mấy lần bèn mất kiên nhẫn, trực tiếp cúi người nâng cố khiêng lên vai, đi thẳng về nơi mà Vân Nguyệt ở. Triệu Hoàng Mai chẳng kịp chuẩn bị, theo bản năng nhỏ giọng kêu lên, gương mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng.
“Em tự đi được!”
Phó Thành Đô không hề buông tay, ngược lại còn đi nhanh hơn. Lê Đình Tuấn cảm thấy ban nãy là Phó Thành Đô cố tình để Triệu Hoàng Mai ra mặt nói giúp cho đối phương, đồng thời bóng gió rằng hai người chỉ đang giận dỗi.
Dẫu sao anh từng tận mắt nhìn thấy Triệu Hoàng Mai và em gái Phó Thành Đô nhảy đến quên mình ở trên sàn nhảy. Trong mắt Lệ Đình Tuấn, Triệu Hoàng Mai sớm đã chẳng phải là con gái danh gia vọng tộc dịu dàng dàng hiền lành rồi. Nếu thật sự ngoan ngoãn thì làm sao có gan cãi gia đình, thoát ly con đường học vấn được an bài sẵn cơ chứ. Cô chỉ có thể lừa gạt bề trên mà thôi.
Vân Nguyệt bất ngờ nhìn theo bóng dáng hai người dần khuất dạng, sau đó quay sang mỉm cười với Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ, dáng vẻ hài lòng.
“Cảm tình tốt thì mọi chuyện mới tốt. Những người phụ nữ khác, Thành Đô nhất định không được phép động chạm như vậy.”
Lệ Đình Tuấn bâng quơ nói chuyện. Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm Phó Thành Đô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mya mắn, đối phương không hề nhận ra cô chính là Thanh Vân.
“Ăn xong rồi mọi người cứ dành thời gian vui vẻ với nhau nhé”
Sau khi dùng bữa, Triệu Hoàng Mai và Kiều Phương Hạ giúp Vần Nguyệt dọn dẹp, bà hài lòng nhìn hai người nhắc nhở. Kiều Phương Hạ nghe vậy liền đỡ Triệu Hoàng Mai ra ngồi ở hành lang phía sau, cách vài trăm mét chính là bãi biển. Tuy rằng gần đây có phong cảnh đẹp nhưng toàn bộ khu vực bên này đều thuộc về Lê Đình Tuấn dưới danh nghĩa tư nhân, không hề có bất kì người lạ mặt nào quanh quẩn, vô cùng yên tĩnh.
“Mấy năm qua em có khỏe không? Một thân một mình, chắc hẳn cực nhọc lắm?”
Triệu Hoàng Mai nhìn cô hồi lâu mới chậm rãi mở lời. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa Triệu Hoàng Mai đối với mọi chuyện đều nhạy cảm nên đã sớm nhìn ra chuyện giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, đủ đường rắc rối. Kiều Phương Hạ cúi đầu trầm ngâm, trả lời.
“Tạm ổn. Cực nhọc đương nhiên khó mà tránh khỏi nhưng em có thể chịu được.”
Triệu Hoàng Mai phóng tầm mắt nhìn về phía xa, cô thấy Lê Đình Tuấn và Phó Thành Đô đang đứng ngoài bờ biển, chẳng biết đang nói chuyện gì. Kiều Phương Hạ đột ngột lên tiếng hỏi.
“Vậy chị thì sao? Chị thật lòng thích Phó Thành Đô?”
Triệu Hoàng Mai từng quen bạn trai, cô mơ hồ nhở lại mọi người đều bảo hai người bọn họ chính là trai tài gái sắc, một đối trời sinh. Triệu Hoàng Mai hững hờ.