Vào siêu thị, gần như bọn họ không hề nói chuyện với nhau suốt cả quá trình, Từ Đình Vinh bình tĩnh hỏi vài câu Kiều Phương Hạ muốn ăn gì, lấy đồ ăn xong là đi tính tiền.
Lúc chờ tính tiền, lại gặp hai người Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc. Kiều Phương Hạ vô thức liếc nhìn xe đồ ăn của bọn họ, thấy rõ những gì bọn họ mua, lập tức nghẹn lời: “…”
“Tối nay hai người ăn cái đó?” Qua một lát cô mới hỏi hai người bọn họ.
“Đúng vậy, tôi và Kỷ Khanh Ngọc không biết nấu ăn, đỡ phiền phức” Ty Hoàng Nam trả lời theo lẽ thường. Anh ta cầm hai nồi lẩu tự nấu lên quầy tính tiền, anh ta có thể bỏ tiền cho Kỷ Khanh Ngọc mua một nồi lẩu tự nấu đã tốt lắm rồi, vốn là anh ta định mua hai gói mì về nấu, cùng lắm thì mua thêm hai cái trứng và rau xanh, không thể nhiều hơn.
Lẩu tự nấu đã xa hoa hơn dự đoán của anh ta nhiều lắm.
Kỷ Khanh Ngọc đứng bên cạnh cười nói: “Tôi và Ty Hoàng Nam đều là người từ bé đã không nấu cơm, vậy cũng tốt”
Thậm chí Kiều Phương Hạ đã tưởng tượng đến tương lai khi cảnh này được chiếu, bình luận trên màn hình cũng dân cư mạng sẽ dày đặc đến mức này. Mà trái lại bên phía hai người bọn họ, từ xe đồ ăn mà Từ Đình Vinh mua, đêm nay không nấu được tám món thì cũng là sáu món.
Ty Hoàng Nam đang tính tiền còn quay lại nhìn về phía hai người bọn họ, ngẫm nghĩ rồi quay đầu nghiêm túc hỏi người quay phim đi theo mình: “Chị Vận có nói là cho ăn cơm ké hay không?”
“… Các anh các chú quay phim đồng loạt im lặng.
“Vậy tôi tự về hỏi thôi” Ty Hoàng Nam đăm chiêu đáp.
Dù gì để tránh Kiều Phương Hạ và Từ Đình Vinh ở cùng nhau, anh ta mất mặt hay không cũng chả sao.
“Tôi thêm món cho hai người?” Ty Hoàng Nam quay đầu hỏi Kiều Phương Hạ.
Lúc anh ta nói chuyện, cầm chảo nồi tự nấu ra khoe khoang: “Đây là lầu cay đó nha!”
Kiều Phương Hạ không nhịn được bật cười thành tiếng, tên nhóc này đáng yêu muốn nổ tung được ấy, hoàn toàn không tương xứng với thiết lập học giỏi lạnh lùng của anh ta chút nào.
“Không may rồi, tối nay bọn tôi sẽ làm lẩu tôm” Từ Đình Vinh nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
Rõ ràng Từ Đình Vinh có ý không chào đón Ty Hoàng Nam đến chỗ bọn họ ăn chực.
“Chị ơi” Ty Hoàng Nam tự động không để ý đến câu trả lời của Từ Đình Vinh, nhìn Kiều Phương Hạ bằng ánh mắt trông mong. Kiều Phương Hạ không nhịn được buồn cười, nhưng kiểu gì cô cũng phải nể mặt Từ Đình Vinh.
Cô nghĩ ngợi rồi nói với Ty Hoàng Nam: “Đợi lát nữa rồi nói sau, cậu về hỏi chị Vân xem, cô ấy nói không được thì là không được.”
Dứt lời, vẻ mặt Từ Đình Vinh trở nên nặng nề. Ty Hoàng Nam thanh toán rất nhanh, trước khi đi còn luyến tiếc tạm biệt với Kiều Phương Hạ và Từ Đình Vinh: “Lát nữa gặp!”
Từ Đình Vinh cau mày nhìn Ty Hoàng Nam, Ty Hoàng Nam nhướng mày với anh ta, rõ ràng trong mắt có ý khiêu khích. Trước đó anh ta nói tiếng người với Từ Đình Vinh, Từ Đình Vinh không chịu nghe, thể thì đừng trách anh ta.
Siêu thị rất gần khách sạn bọn họ ở, chỉ đi xe mười phút là đến, trên đường trở về, Từ Đình Vinh lại im như thóc.