Khi xuống xe, Kiều Phương Hạ giúp đỡ ra cốp sau lấy đồ ăn, vừa đụng vào túi nhựa, Từ Đình Vinh đã đi đến, thản nhiên nói: “Để tôi làm cho”
Kiều Phương Hạ ngại ngùng rút tay về, đứng một bên nhìn anh ta mấy lần. Từ Đình Vinh lấy đồ ăn xong cả rồi, im lặng đi đến phòng bếp đã được tổ tiết mục chuẩn bị trước cùng Kiều Phương Hạ, đặt đồ ăn xuống rồi quay người đi ra phòng khách bên ngoài trước.
Kiều Phương Hạ suy tư, cô yên lặng rửa tay cho sạch rồi lấy đồ ăn trong túi to ra, bắt đầu chuẩn bị.
Từ Đình Vinh biết nấu ăn thì để anh ta làm, cô giúp đỡ.
Cô vừa xử lý hai con tôm to, Từ Đình Vinh đã xắn tay áo sơ mi đi vào, đứng sau lưng cô nhìn hai lần, chợt giơ tay cầm lấy con tôm trên tay Kiều Phương Hạ, thì thầm: “Làm từ phần đuôi tôm này, sẽ càng dễ xử lý chỉ đen của tôm hơn”
Gần như Kiều Phương Hạ bị anh ta ôm vào ngực, thân thể cô cứng đờ trong nháy mắt.
“Được.” Bỗng sau mấy giây, cô nhẹ giọng trả lời.
Đợi Từ Đình Vinh buông tay, cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hồi lâu, cô quay đầu liếc nhìn Từ Đình Vinh đang xử lý thịt nạc trong bồn rửa, thấp giọng hỏi: “Anh vừa đến hỏi chị Vân xem có tới ăn chực được không hả?”
“Ừ” Từ Đình Vinh nhàn nhạt trả lời.
“Vậy.”
“Chị Vân nói chúng ta tự sắp xếp đi.” Kiều Phương Hạ còn chưa nói gì, Từ Đình Vinh đã nói tiếp.
Anh ta dứt lời, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ một cái.
Kiều Phương Hạ cân nhắc ngồi xuống, nếu như giờ phút này cô không chủ động nói gì với anh ta, sẽ có quá nhiều dấu vết của kịch bản cài sẵn.
“Có phải vừa nãy anh tức giận không?” Cô thu hồi ánh mắt, vừa lạnh nhạt chế biến tôm vừa thấp giọng hỏi: “Chính là lúc Hoàng Nam nói muốn tới chỗ chúng ta ăn chực đó.”
“Ừ, đúng là có chút tức giận” Cô vừa dứt lời, Từ Đình Vinh đã nhẹ nhàng trả lời.
Dừng một chút, anh ta lại hỏi: “Cho nên giữa tôi và Ty Hoàng Nam, cô sẽ chọn ai?”
Kiều Phương Hạ bị câu hỏi gọn gàng dứt khoát của anh ta hỏi cho cả người ngây ngẩn, cô nhìn vào mắt anh ta.
Hai người nhìn nhau một cái, Từ Đình Vinh để thịt trên tay xuống, quay người hướng về phía cô nói: “Tôi biết, có thể vấn đề này hơi khó trả lời, nhưng tôi rất muốn biết thái độ trước mắt của cô.”
Vẻ mặt của Từ Đình Vinh nhìn rất chân thành, nghiêm túc đến nỗi không hiểu sao Kiều Phương Hạ có chút chột dạ.
Phòng bếp lâm vào yên tĩnh.