Ngoài kia, ánh trăng tình xuân mơn man vuốt ve từng nhành cây, ngọn cỏ. Bên trong, bóng đêm tĩnh lặng, hương thơm nguyên thủy vùng đá xám khẽ khàng làm rung động trái tim si.
Nụ hôn bất ngờ của Nguyên Phong dịu dàng như nước ru tâm trí người con gái dần trôi dạt về bến mơ. Đôi môi anh mang bao khát khao cùng nỗi nhớ kéo dài đăng đẳng qua năm tháng, triền miên quấn quýt không rời đôi môi mộng ấp ủ hương tình qua những ngày dài chờ đợi.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc cô, lặng lẽ trườn dọc xuống cổ. Men theo đường cong hoàn hảo người con gái lần tìm, đốt nóng từng tất da. Trong một khắc, Mặc Tâm như thấy mình lạc giữa biển khơi. Cơ thể cô không ngừng run lên bởi từng đợt, từng đợt sóng tình đổ mãi không dừng của người con trai.
Theo nụ hôn dần di chuyển xuống của anh, cô dường như thấy mình đang trôi nổi bồng bềnh trên mặt biển. Mặc Tâm tự nhiên sợ hãi, muốn phản kháng. Nhưng một cơn sóng khác đã ập đến, cuốn phăng chút lí trí còn sót lại trôi dạt ra muôn trùng khơi.
Bàn tay tham lam của anh nhanh chóng luồn vào váy ngủ. Từng ngón tay mang lửa dần áp sát vào đỉnh đồi kiêu hãnh của người con gái. Các ngón tay hư không ngừng khuấy đảo đôi bồng đào. Mặc Tâm rùng mình, từng sợi lông tơ bị đánh thức. Hơi thở hỗn loạn của cô hòa vào tiếng thở dần khàn đặc của anh.
Cơ thể Mặc Tâm run lẩy bẩy. Chiếc áo ngủ bị càn quấy làm cho lộn xộn, phơi bày cảnh xuân trí mạng. Trong ánh đèn vàng mờ ảo, cảnh đêm phố cổ sao quyến rũ, sống động bằng cảnh xuân của người con gái. Nguyên Phong đắm chìm, cuồng si, anh mở miệng, không kiềm chế được chiếm lấy hai đỉnh đồi. Cả người Mặc Tâm như bị điện giật run lên bần bật, ngay sau đó một tiếng nức nở bật ra rồi nước mắt lăn dài xuống gò má.
Men rượu trộn lẫn men tình khiến người con trai mãi mê đắm. Bàn tay không ngừng tìm kiếm, đầu vùi sâu vào khe rãnh hút hồn nên anh nào biết người ta khóc.
Mãi đến khi bàn tay Nguyên Phong vuốt lên gò má cô, anh phát hiện ra má cô ướt nhèm. Anh sững sờ, ngay tức khắc ngồi bật dậy, vươn cánh tay dài vặn sáng chiếc đèn ngủ.
Thấy gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, Nguyên Phong ngẩn ra một giây, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng, hôn đi hết nước mắt, giọng thâm tình: "Sao thế em? Anh...không tốt à?"
Mặc Tâm đấm túi bụi vào ngực anh: "Anh lấy quyền gì ức hiếp tôi hả?"
Nguyên Phong vội vàng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Mặc Tâm, anh yêu em! Anh rất rất nhớ em! Bạn trai nhớ bạn gái...nên thèm hôn!"
"Ai là bạn gái anh hả?" Cô ấm ức.
Nguyên Phong nở nụ cười khó xử, ánh mắt dịu dàng lấy lòng: "Được rồi! Không chịu làm bạn gái thì làm vợ anh, được không?"
"Không muốn làm gì hết!" Cô hét lên.
Nguyên Phong không biết cười hay khóc: "Được, được, em không muốn làm gì thì thôi, để anh làm chồng em! Rồi em tha hồ hành hạ anh lại!"
Đang khóc nhưng lời anh nói vừa rồi vẫn lọt tai cô. Cô khẽ hứ một tiếng, trừng mắt vào anh. Đừng tưởng cô không biết, anh đang tính lợi cho mình nhé!
Bắt gặp ánh mắt giận nhưng vô cùng đáng yêu của cô, anh phì cười, đưa tay nâng cằm Mặc Tâm, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Mặc Tâm, anh hi vọng em hãy quên đi quá khứ mà tiếp nhận anh. Chúng ta làm lại từ đầu, được không em?"
Mặc Tâm không thể trả lời. Nguyên Phong cũng không định đợi nghe, anh khẽ thở dài, đỡ cô cùng nằm xuống, kéo sát cô vào cơ thể mình, đan hai bàn tay vào nhau, nhoài người đặt lên đuôi mắt cô một nụ hôn, thầm thì: "Ngủ thôi em!"
Cả đêm chờn vờn mất ngủ, khi Mặc Tâm tỉnh giấc nắng ngoài kia đã vàng giòn. Mặc dù, tối qua Nguyên Phong đã kiềm chế dừng lại nhưng Mặc Tâm cũng không dám mở mắt. Cô nằm im thin thít, sợ lại chạm phải vào anh, sợ đối mặt với tình huống khó xử đêm qua. Mặc Tâm tự nhiên hồi hộp.
Nhưng hình như sau lưng cô rất tĩnh. Mặc Tâm sờ tay sang, phần giường đã lạnh, chứng tỏ Nguyên Phong đã rời đi khá lâu. Cô không biết anh đi đâu và đã đi từ lúc nào? Tự nhiên cô lại thấy buồn, trong lòng có chút hối hận.
Mặc Tâm xuống giường vào phòng tắm. Khi cô đang tắm thì nghe tiếng gõ cửa, cô giật mình, hỏi vọng ra: "Nguyên Phong?"
"Ừ! Anh để quần áo ở cửa!"
Lúc cầm bì đồ trên tay, Mặc Tâm mới biết anh đi mua trang phục cho cô. Đó là những chân váy bút chì, phối áo hợp màu hàng hiệu kèm theo nội y. Cô mở to mắt.
Trên bàn ăn, Nguyên Phong lén nhìn người con gái rạng rỡ, xinh xắn trong bộ váy mới, anh mỉm cười hài lòng. Đây là những mẫu váy anh đặt hàng từ đô thành mấy ngày trước nhưng chưa có cơ hội tặng cô.
"Anh mua ở đâu vậy?" Mặc Tâm không tin anh mua ở khu phố cổ.
Nguyên Phong thừa biết điều cô muốn hỏi nhưng tự nhiên anh muốn nhây với cô chút bèn trưng ra bộ mặt ngốc: "Em muốn hỏi gì cơ?" Tay anh chỉ vào bàn thức ăn rồi hai tay làm dấu úp vào ngực mình.
Hai má Mặc Tâm đỏ ưng, cô giơ chiếc thìa về phía anh.
Nguyên Phong cười hì hì rồi nói: "Em thích là được rồi!" Mua ở đâu không quan trọng.
Những mẫu váy anh mua, Mặc Tâm đều rất thích. Nhưng điều khiến cô tò mò là anh sao biết số vòng đo của cô mà mua đúng size cô dùng. Nói không xấu hổ thì là giả dối. Bởi cô có cảm giác như mình đang khoe hết trước mặt anh.
"Em lo ăn đi! Đừng nghĩ linh tinh nữa!" Anh như đoán được nỗi lòng của Mặc Tâm.
"Nghĩ linh tinh gì chứ?" Cô chống chế chữa thẹn.
"Được rồi, cô giáo Mặc Tâm! Cô lo dùng bữa sáng rồi học trò đưa cô đi dạo!"
Học trò? Có học trò nào dám càn quấy như anh không?